Nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng Miêu Đồng âm thầm tức giận, một chút ấn tượng tốt đối với Giang Nghĩa vừa mới có được bây giờ không còn sót lại chút nào.
Cô ta thầm nghĩ, quả nhiên Giang Nghĩa chính là một tên quỷ háo sắc, đồ lưu manh.
Vì để có được thân thể của mình nên mới giúp mình. Ha ha, lúc nấy ở trong quán cà phê còn giả vờ giả vịt, bây giờ tất cả đều đã bại lộ rồi đúng không? Đồ đàn ông thối!
Lưu Cảnh Minh cười thầm trong lòng, hóa ra cái được gọi là chiến thần Tu La cũng chỉ có tiêu chuẩn đến đây mà thôi.
Đàn ông có người nào mà không ăn vụng?
“Vậy thì tôi xin chúc mừng phó chủ tịch Giang.” Anh ta chắp tay, sau đó cất tờ chí phiếu vào, lại nói với Miêu Đồng: “Xem như lần này cô may mắn, có phó chủ tịch Giang thay cô gánh nợ, lần tiếp theo sẽ không có vận may tốt như thế đâu, tự mình giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong, Lưu Cảnh Minh rời khỏi bộ nghiên cứu.
Đã có Giang Nghĩa tình nguyện bỏ ra mười lăm tỷ, vậy thì không còn chuyện gì đáng nói, chờ một lúc chủ tịch có hỏi tới thì chuyện này cũng có cách giải thích.
Thường Hướng Đông ở bên kia cũng nhẹ nhàng thở một hơi.
Có mười lăm tỷ này, coi như là anh ta đã được thở phào, không cần phải lo lắng bị xử phạt.
Có thể nói mười lăm tỷ của Giang Nghĩa không phải chỉ cứu một mình Miêu Đồng, mà đã cứu toàn bộ bộ nghiên cứu.
Buổi trưa.
Một mình Giang Nghĩa ngôi trong quán ăn gần công ty chọn vài món ăn, vừa ăn vừa uống, đang suy nghĩ đến chuyện mười giờ tối nay đến nhà Miêu Đồng.
Lúc này lại có một người đàn ông không mời mà tới trực tiếp ngôi đối diện với Giang Nghĩa.
Gì vậy?
Giang Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện không phải là người ngoài, người này chính là đàn anh Tuần Dương, là người đã đẩy hết những lỗi lầm và trách nhiệm cho Miêu Đồng.
