Sau này anh ta lại có thêm một đồng đội.
Đang mơ mộng, ai ngờ Lưu Cảnh Minh đột nhiên lại nhìn Giang Nghĩa, giọng nói kinh ngạc dò hỏi: “Phó chủ tịch Giang, tờ chi phiếu này là của anh đưa cho Miêu Đồng?”
Ầm!
Tuần Dương té thẳng xuống bàn.
Có chuyển gì vậy?
Tại sao tấm chia phiếu này lại là của Giang Nghĩa, chẳng lẽ Giang Nghĩa chính là gián điệp mà Laura đã sắp xếp? Không thể nào, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.
Nhưng mà suy nghĩ lại, hình như là cũng có lý.
Tại sao lần trước Giang Nghĩa lại có thể ký hợp đồng với Kha Văn Thông, nếu như: Giang Nghĩa là người của Laura, vậy thì là người của nhà họ Triệu, có thể nhận được sự đầu tư của nhà họ Triệu và ký hợp đồng với Kha Văn Thông, vậy thì chuyện này đã có thể giải thích rồi.
Trong lòng Tuần Dương âm thầm kinh ngạc, Laura ơi là Laura, cô đúng là một người không đơn giản, ngoại trừ tôi ra, thế mà còn sắp xếp một tên gián điệp khó lường như thế.
Bởi vì lần trước ký hợp đồng với Kha Văn Thông, cộng thêm lần này cho Miêu Đồng tấm chỉ phiếu, cho nên trong lòng Tuần Dương vô cùng chắc chắn Giang Nghĩa chính là người nhà của mình.
Tuần Dương lén lút nhìn Giang Nghĩa, đang tính toán xem mình có nên tìm cơ hội để trò chuyện với anh không.
Dù sao thì mọi người đều đang làm việc chung một mái nhà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.
Bỏ qua Tuần Dương, Lưu Cảnh Minh và Thường Hướng Đông ở phía bên kia mang theo vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Giang Nghĩa lại có thể ra tay giúp đỡ Miêu Đồng.
Lưu Cảnh Minh hỏi: “Phó chủ tịch Giang, số tiền này của anh…
Giang Nghĩa cười nói: “Sao vậy, anh cho răng chút tiền ấy mà tôi cũng không thể bỏ ra nổi à?”
“Không phải như vậy. Trong lòng Lưu Cảnh Minh biết rõ Giang Nghĩa đã từng là người phụ trách, đã từng là chiến thần Tu La, cho dù bây giờ không còn quyền lực nhưng tài sản của anh khó mà tính toán được.