Trong miệng thì thào tự nói, Lâm Minh cả tâm thần vùi đầu vào trong thân văn thật nhỏ hoa lệ kia.
Cuối cùng dẫn dắt lên đường vân hỏa diễm cuối cùng đánh vào Thiên Hỏa Phù.
Lập tức cả Thiên Hỏa Phù trong thời gian ngắn bộc phát hào quang chói mắt, từng đạo phù văn, đường vân hỏa diễm phân giải ra, nhanh chóng dung nạp vào trong đường vân hỏa diễm mới, lại tổ hợp lần nữa…
Lại qua một giờ.
Một lần nữa tổ hợp thành phù văn hỏa diễm, từng đạo đường vân Tu La Thiên Đạo pháp tắc trong hư không cũng dung nhập vào.
Trong thời gian ngắn, cơ hồ tất cả năng lượng bắt đầu biến mất không còn tăm hơi.
Trên tay Lâm Minh xuất hiện một Thiên Hỏa Phù đường vân cổ quái.
Nếu nhìn cái Thiên Hỏa Phù này một cách bình thường, thậm chí không có một điểm lực lượng hỏa diễm ỏa ra
Nếu có Thần Văn Sư khác nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ xem thế đủ rồi. Có thể khiến năng lượng của Thiên Hỏa Phù không tiết ra ngoài chút nào, điều này cần phải khống chế Tu La Thiên Đạo pháp tắc tới mức cao minh mới được, giam cầm tất cả lực lượng hỏa diễm vào bên trong.
Lạch cạch, từng giọt mồ hôi chảy xuống, chưa rớt xuống đất đã bị nhiệt độ cao làm bốc hơi.
Rốt cuộc Lâm Minh mở to mắt, hắn thở dài.
Tiểu Ma Tiên cười tươi như hoa, âm thầm buông lỏng tâm tư.
– Thiên Hỏa Phù đã thành. Ngươi có cần nghỉ ngơi một chút không?
Ánh mắt đau lòng của nàng nhìn qua Lâm Minh.
Khóe miệng Lâm Minh tươi cười tự tin, lắc đầu, nói:
– Không cần, ta tu luyện Thần Miểu Tâm Quyết là được.
– Vậy cũng không thể làm hại mình ác như vậy a…
Tiểu Ma Tiên nói thầm một câu, nhưng mà nàng cũng biết nếu như Lâm Minh quyết định phải đi làm việc gì, bất luận kẻ nào khuyên bảo cũng vô dụng.
Hơn nữa nàng cũng biết thời gian cấp bách, Lâm Minh đi một bước này chính là chuẩn bị cho đại chiến Thần Vực cùng Thánh tộc…
Vừa tới chuyện sau này, trên mặt Tiểu Ma Tiên lúc này buồn lo vô cớ, Thần Vực… Thánh tộc… Yêu tộc… Đối với nàng mà nói dường như là tâm kết không giải được…
Đông đông đông, lúc này cửa lớn có tiếng gõ cửa.
– Lâm công tử.
Giọng nói gợi cảm của Tô Nhã từ ngoài cửa truyền vào.
Tiểu Ma Tiên lập tức nhíu mày lại, trên gương mặt của nàng mang theo địch ý khó hiểu, một nữ nhân xinh đẹp nhìn một nữ nhân xinh đẹp khác với ánh mắt bắn ra lửa.
Lâm Minh cũng nhíu mày, thời điểm hắn chế tác thần văn phù cũng không thích đã bị quấy nhiễu.
– Chuyện gì?
Lâm Minh nhẫn nại, lạnh giọng hỏi.
– Tinh Cực thánh địa Thiên Tôn đại nhân biết rõ Lâm công tử một ngày kiếm tỷ bạc, luyện chế thần văn phù vất vả. Cố ý bảo ta mang một đám Dưỡng Hồn Phù tới.
Dưỡng Hồn Phù?
Lâm Minh nghe xong nao nao, Dưỡng Hồn Phù là tinh thần phù văn cực kỳ phức tạp kỳ lạ, cần dùng ngưng hồn tinh thạch của Hồn Tộc làm tài liệu, gia nhập Tu La Thiên Đạo pháp tắc mới có thể dưỡng hồn.
Loại phù văn này đắt đỏ kinh người, bình thường chỉ có một chút Hồn tộc tiếp cận thất phẩm Thần Văn Sư hoặc là nửa bước Thiên Tôn mới dùng, bởi vì chế tác nó cầm lục phẩm Thần Văn Sư đỉnh cấp mới được.
Đối với Lâm Minh hiện tại mà nói, ngồi xuống minh tưởng Thần Miểu Tâm Quyết chính là lãng phí thời gian. Nếu có Dưỡng Hồn Phù làm bổ sung, đây chẳng khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Loại thần văn phù phụ trợ này, chỉ cần dung hợp vào trong cơ thể là nhanh chóng khôi phục hồn lực.
Còn không chờ Lâm Minh mở miệng, Tiểu Ma Tiên đã thập phần nhanh chóng mở cửa ra.
Nàng dùng ánh mắt thù hằn nhìn qua hồ ly Tô Nhã, có thể mang cho Lâm Minh thứ tốt như Dưỡng Hồn Phù tới đúng lúc.
Với Lâm Minh đây là chuyện có lợi, nàng cũng không cự tuyệt.
Cửa vừa mở ra thì mùi hương truyền vào bên trong.
Mà Tô Nhã vẫn ăn mặc tùy ý như trước, hôm nay nàng còn cố tình ăn mặc đặc biệt cẩn thận, một bộ váy dài thiếp thân ôm ngang ngực, toàn bộ tư thái thướt tha và đường cong của nàng hiện ra, bộ ngực hùng vĩ tuyết trắng hấp dẫn ánh mắt người hiện ra.
Hai tay của nàng ôm một cái hộp gõ, phía trên là một chồng thần văn phù tỏa ra u quang kỳ dị.
Nàng bước chân vào phòng, trên mặt Tô Nhã vẫn bảo trì nụ cười mà như không cười, trong mắt tinh quang bắn ra.
Đương nhiên thần thái của nàng nhìn chăm chú vào Thiên Hỏa Phù cải tiến mà Lâm Minh vừa mới chế tạo ra kia.
Tô Nhã ở trong Thần Văn Sư công hội thời gian dài như vậy, kiến thức rộng rãi, vừa nhìn thấy Thiên Hỏa Phù cải tiến có đường vân phức tạp tỏa sáng kia, con mắt lập tức sáng lên — thần văn phù này tuyệt đối không đơn giản.
Tô Nhã cười dịu dàng, cầm Dưỡng Hồn Phù đặt trước mặt Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên đã không nhịn được, nàng nhìn thấy bờ mông đầy đặn vểnh lên của Tô Nhã sau lưng thì căm tức khó hiểu sinh ra trong lòng.
– Tô tiểu thư, chúng ta đang nghiên cứu thần văn phù kiểu mới, cho nên thực sự rất bận rộn, lần này phi thường cảm tạ ngươi đưa tặng Dưỡng Hồn Phù, nhân tình này ta nhớ kỹ.
Tiểu Ma Tiên biết rõ mục đích Tô Nhã đưa Dưỡng Hồn Phù tới, đơn giản là nịnh nọt Lâm Minh, qua vài ngày lại bắt được chỗ tốt lớn hơn từ chỗ Lâm Minh, nếu như Lâm Minh không phải là cái gì thì bọn họ mới chẳng quan tâm.
Cho nên Tiểu Ma Tiên ngữ khí tuy khách khí nhưng ẩn ẩn mang hương vị hạ lệnh trục khách.