Chính hắn cũng không thể xác định được, Dương Khai thật sự trốn ở chỗ này hay đã sớm thoát khỏi tay hắn rồi!
Bỗng nhiên hắn liền dừng lại, vẻ mặt trở nên âm trầm, tựa như đã quyết định điều gì đó, nghiến răng nói: – Tiểu tử, đây là do ngươi ép bổn tọa đó, hy vọng ngươi xuống địa ngục cũng đừng hối hận!
Dứt lời, Lạc Hải bỗng nhiên nâng hai tay lên, mười ngón tay xòe ra kết thành một vòng tròn ở trước mặt.
Thánh nguyên kinh người trong cơ thể hắn liền sôi trào ra, từ trên mười đầu ngón tay hắn bắn ra từng tia sáng trắng muốt, tụ lại vào vị trí trung tâm.
Thánh nguyên trong cơ thể hắn tựa như tìm được cửa thoát, đồng loạt trào ra, tụ lại cùng với mười tia sáng trắng kia.
Chớp mắt một cái, trước mặt Lạc Hải đã xuất hiện một quả cầu năng lượng trắng nõn to bằng nắm tay.
Quả cầu năng lượng tuy không lớn, nhưng lại đang chậm rãi tỏa ra uy lực kinh khủng như muốn hủy diệt trời đất.
Đồng thời, theo thánh nguyên của Lạc Hải truyền vào, nó vẫn còn đang không ngừng lớn lên.
Dương Khai để lại một luồng thần niệm bên ngoài Huyền Giới Châu, cảm ứng được một màn như vậy liền cảm thấy không ổn, hắn biết Lạc hải đã muốn ra tay thật sự. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải làm gì cho phải, chỉ có thể cố gắng duy trì tỉnh táo, yên lặng theo dõi diễn biến.
Sau thời gian 10 hơi thở, quả cầu năng lượng màu trắng sáng giữa hai lòng bàn tay của Lạc Hải đã lớn bằng chiếc chậu rửa mặt.
Lạc Hải cười gằn một tiếng, hai tay đẩy về phía trước.
Quả cầu năng lượng màu trắng sáng tựa như không có trọng lượng lướt thẳng về phía trước hơn trăm dặm.
Ngay sau đó, màu trắng sáng chói mắt liền lan ra đến hàng vạn dặm, lấy màu trắng sáng làm trung tâm, trong phạm vi vạn dặm, tất cả những thứ tiếp xúc với luồng ánh sáng trắng đều tan rã thành bụi phấn, biến mất vào trong hư không.
Vô số khối thiên thạch lớn nhỏ đang trôi nổi trong không gian liền tan thành bụi phấn, ngay cả một hành tinh chết không lớn lắn ở gần đó cũng bị sụp đổ, vỡ nát.
Uy lực một kích toàn lực của cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh có thể nói là hết sức kinh khủng!
Lạc Hải khuếch trương thần niệm, không nhúc nhích chút nào, đang chú ý động tĩnh ở khắp nơi.
Hắn tin rằng, chỉ cần Dương Khai còn ẩn nấp ở gần đây, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!
Với tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh của hắn, tuyệt đối không có khả năng chặn lại công kích kinh khủng như vậy.
Về phần Hư Niệm Tinh cùng Đế Bảo đều không phải là bảo bối bình thường, không thể nào bị phá hủy do năng lượng bộc phát như vậy.
Lạc Hải không cần bắt sống Dương Khai, hắn chỉ cần hai thứ bảo bối kia thôi!
Trong phạm vi mấy chục ngàn dặm, tất cả đều bị quét sạch. Nhưng khiến cho Lạc Hải hơi biến sắc chính là, chẳng những không có dấu hiệu Dương Khai đã chết, mà ngay cả khí tức của Hư Niệm Tinh và Đế Bảo cũng chưa từng xuất hiện.
– Không có ở đây thật sao? Lạc Hải sa sầm mặt xuống, tâm trạng hết sức tồi tệ.
Bỗng nhiên hắn chợt quay đầu nhìn về một hướng khác trong không gian.
Dường như ở chỗ đó có thứ gì đó bị năng lượng cuồng bạo đánh vào, bị đẩy bắn nhanh về phía xa!
Lạc Hải cau mày, cảm thấy hơi khó hiểu.
Việc này là sao chứ? Một kích kia của hắn đã phá huy toàn bộ mọi thứ ở xung quanh, không ngờ thứ này lại có thể may mắn thoát khỏi.
Không cần biết nó là cái gì, nhưng nhất định là thứ không tầm thường.
Thấy cái mình thích là thèm, Lạc Hải liền đuổi theo về phía đó.
Khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Huyền Giới Châu, Dương Khai đã biết không ổn.
Vội vàng cho vào miệng một nắm đan dược, tạm biệt Hạ Ngưng Thường, rồi hắn liền cấp tốc thoát ra khỏi Huyền Giới Châu.
Ngay sau đó, Dương Khai liền xuất hiện ở trong không gian, không để ý tới gì khác, lập tức thu lại Huyền Giới Châu, rồi hai tay xé rách không gian, vọt vào trong đó.
– Quả nhiên là ngươi vẫn còn ở đây! Lạc Hải quát lên chói tai, vội vàng đuổi theo nhanh như chớp.
Nhưng rất nhanh Dương Khai đã không còn thấy bóng dáng, chờ tới khi Lạc Hải lại cảm ứng được hơi thở của hắn, Dương Khai đã chạy được hơn năm ngàn dặm!
– Vận dụng đối với lực lượng không gian lại có tiến bộ sao? Lạc Hải hơi biến sắc, không dám sơ suất, liền phóng thẳng theo hướng Dương Khai.
Rất nhanh Dương Khai cũng đã phát hiện ra.
Hiện tại, mỗi lần hắn xé rách không gian đã có thể chạy xa được hơn năm ngàn dặm, hơn nữa…đây vẫn chưa phải là cực hạn của hắn, hắn vẫn có thể tiến xa hơn nữa.
Tựa như việc không ngừng xé rách không gian chạy trốn do bị Lạc Hải đuổi theo đã giúp ích rất lớn cho việc tu luyện lực lượng không gian của hắn vậy!
Dương Khai chợt sáng tỏ.
Lực lượng không gian ồ ạt tỏa ra quanh người, lần nữa hắn liền xé rách không gian, bước vào trong đó.
Sau khi xuất hiện, hắn liền nhẩm tính khoảng cách di chuyển lần này.
5500 dặm!
Ánh mắt Dương Khai lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, không nhịn được cười ha hả.
Hắn chợt nhận ra, đây chính là một cơ hội, cơ hội bộc lộ tiềm năng của mình, một sự hồi sinh từ trong cõi chết.
Hắn đứng tại chỗ, chờ một lát cho Lạc Hải đến cách mình một khoảng cách nhất định mới không nhanh không chậm thi triển xé rách không gian rời đi.
6000 dặm!
6500 dặm!
7000 dặm!
…
– Tiểu tử kia thật là khinh người quá đáng! Lạc Hải là nhân vật cỡ nào chứ? Làm sao hắn không đoán được ý đồ của Dương Khai, không ngờ tiểu tử này lại lấy áp lực của hắn để khai thác tiềm lực của bản thân, vừa chạy trốn vừa tu luyện lực lượng không gian.
Đối với Lạc Hải mà nói, điều này quả thực là vô cùng nhục nhã!
Võ giả tinh thông lực lượng không gian quả nhiên khó dây dưa. Nếu đổi lại là bất kỳ một tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh nào khác, chỉ sợ giờ phút này đã sớm chết không toàn thây rồi.
Nhưng Dương Khai lại có thể biến việc truy đuổi của cường giả tầm cỡ như Lạc Hải trở thành trò chơi mèo vờn chuột.
Sắc mặt Lạc Hải tái xanh vì tức giận, hai tay nắm chặt đến trắng bệch.
Hắn chưa từng bị hạ nhục như vậy!
Khắp cả Tinh Vực, ngoại trừ mấy lão bất tử như “rồng thần thấy đầu không thấy đuôi” ra, thì hắn thuộc loại võ giả cường đại nhất. Ngay cả Vô Đạo còn đánh giá hắn là người có hy vọng nhất trong tinh vực trở thành người đầu tiên tấn cấp lên Hư Vương tam tầng cảnh.
Đây là vinh dự tối cao!
Một cường giả như vậy, lại không thể nào bắt giữ được một tên tiểu tử vô danh không ai biết đến, Lạc Hải tức giận gần như muốn điên lên.