Hắn vốn tưởng rằng cho dù Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, cũng không thể nào thoát khỏi tầm tay của hắn.
Lực lượng không gian quả thật rất kỳ dị, võ giả tinh thông lực lượng không gian cũng rất khó giết chết, nhưng… tu vi Dương Khai thấp hơn hắn quá nhiều!
Lạc Hải không biết một lần Dương Khai xé rách không gian phải sử dụng bao nhiêu thần thức, tiêu hao bao nhiêu thánh nguyên, nhưng hắn hiểu rằng cái giá phải trả tuyệt đối không nhỏ. Hắn chỉ cần bám theo Dương Khai từ xa, chỉ cần chờ đến khi Dương Khai cạn kiệt sức lực, đó chính là thời điểm bắt đối phương.
Tính toán của hắn chính là như vậy!
Nhưng khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc chính là, trong nửa tháng này, Dương Khai thi triển xé rách không gian ít nhất cũng phải tới 200 lần, mỗi một lần đều có thể chạy xa 2, 3 ngàn dặm. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, khoảng cách hắn bỏ chạy khi xé rách không gian càng ngày càng xa, tựa như càng bức bách thì Dương Khai lại càng nắm chắc lực lượng không gian hơn vậy.
Vậy mà tên tiểu tử này lại không có chút dấu hiệu kiệt sức!
Hắn lấy đâu ra nhiều thánh nguyên để sử dụng như vậy chứ? Còn nguồn cung cấp cho thần thức mạnh mẽ nữa? Cho dù sử dụng linh đan, cũng không thể duy trì thời gian chạy trốn dài như vậy được.
Lạc Hải nghĩ nát óc mà vẫn không ra!
Nhưng hắn cũng không chịu bỏ qua, hắn tin chắc vào phán đoán của mình, hắn tin chắc rằng cuối cùng Dương Khai sẽ có lúc phải dừng lại.
Lạc Hải đoán không sai, mỗi một lần Dương Khai xé rách không gian đều cần bỏ ra lượng thánh nguyên cùng thần thức to lớn. Nửa tháng nay, hắn gần như là đèn đã cạn dầu!
Cũng may là, nếu thánh nguyên không đủ thì có thể phân giải Kim huyết để bổ sung.
Nhưng còn thần thức lực thì không được, lực lượng thần thức tiêu hao quá mức kinh khủng, tốc độ khôi phục cũng không tính là nhanh, nếu không có chí bảo như Ôn Thần Liên bảy màu, Dương Khai đã sớm không còn tinh lực để tiếp tục chạy trốn nữa.
Dù vậy, hắn cũng đã như nỏ bắn hết đà!
Vì hắn liên tục nuốt vào từng nắm lớn đan dược khôi phục thần thức do hắn tự mình luyện chế, nên đã gần cạn kiệt!
Dương Khai đành phải lấy những thảo dược có tác dụng khôi phục thần thức ăn vào.
Tuy rằng ăn như vậy hơi phí của trời, dược tính trong thảo dược cũng không thể tận dụng toàn bộ, nhưng lúc này chạy chết quan trọng hơn, Dương Khai nào còn có suy nghĩ gì khác nữa chứ?
Lần lượt bị dồn ép đến cực hạn, không biết từ lúc nào, thức hải Dương Khai đã được mở rộng thêm, lực lượng thần thức càng thêm cô đọng, chắc chắn.
Khả năng nắm giữ đối với lực lượng không gian cũng càng thêm tinh thuần.
Dương Khai cũng không phát hiện ra điều đó, toàn bộ tinh lực của hắn lúc này đều dồn vào việc làm sao để thoát khỏi Lạc Hải truy đuổi!
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một biện pháp.
Hắn cũng trốn vào bên trong Huyền Giới Châu! Nhưng biện pháp này quá mạo hiểm, một khi trốn vào mà vẫn bị Lạc Hải phát hiện ra, hắn sẽ trở thành cá trong chậu.
Chưa đến lúc cùng đường, hắn sẽ không dám làm như vậy!
Lại năm ngày nữa trôi qua.
Hai người đã rượt đuổi trong Tinh Vực không biết bao xa, nhưng Lạc Hải vẫn bám dai như đỉa, luôn duy trì khoảng cách phía sau Dương Khai không xa, khi Dương Khai xé rách không gian kéo dài khoảng cách, hắn cũng sẽ đuổi tới trong thời gian rất ngắn.
Không ngờ cường giả Hư Vương Cảnh lại khó dây dưa như vậy!
Thức hải gần như khô cạn, ăn thảo dược căn bản không thể bổ sung đủ lực lượng thần thức đã tiêu hao, cùng lắm chỉ còn ba lần nữa, Dương Khai sẽ hoàn toàn kiệt sức.
Dương Khai nghiến chặt răng, lần nữa xé rách không gian, chui vào trong đó, ngay sau đó, thân thể đã xuất hiện ở cách đó mấy ngàn dặm.
Như ngựa không ngừng vó, Dương Khai lại xé rách lần thứ hai…
Lần thứ ba…
Một trong nháy mắt, hắn đã cách Lạc Hải vạn dặm.
Sắc mặt Dương Khai tái nhợt, nhìn xung quanh, lập tức bay tới một khối thiên thạch khổng lồ ở gần đó.
Khối thiên thạch này có chu vi khoảng vài trăm dặm, giống như một ngọn núi lớn.
Sau khi Dương Khai đáp xuống thiên thạch, hắn lập tức tìm một nơi hết sức bí mật ẩn nấp, rồi lấy ra Huyền Giới Châu, giấu nó vào một khe hở trên khối thiên thạch, rồi thoát một cái chui vào trong Tiểu Huyền Giới.
Trong Tiểu Huyền Giới là một vùng không gian yên bình.
Những người thân quen dẫn theo từ Thông Huyền đại lục đều bình yên sinh sống ở đây từ rất lâu rồi.
Trong này linh khí nồng đậm, không mâu thuẫn với Thế, ngoại trừ pháp tắc thiên địa không hoàn chỉnh ra, trong này quả thật là chốn bồng lai tiên cảnh.
Giờ phút này, bên trong Tiểu Huyền Giới có rất nhiều lầu các nằm rải rác trong phạm vi trăm dặm, mỗi một tòa lầu các đều có võ giả ngồi điều tức, đóng cửa tu luyện.
Những lầu các này là do võ giả đến từ Thông Huyền đại lục xây dựng nên. Trong Tiểu Huyền Giới có núi có sông, có hoa cỏ cây cối, bọn họ dễ dàng lấy được tài liệu ngay tại chỗ.
Ba tộc Nhân, Yêu, Ma đều hòa thuận chung sống, không có phân tranh.
Mỗi người đều rất quý trọng cuộc sống bây giờ.
So với Thông Huyền đại lục, điều kiện tu luyện và môi trường ở đây tốt hơn không biết bao nhiêu lần, gần như 99% võ đều ở trong này đều đã đột phá, tu vi càng tiến xa thêm một bước.
Mộng Vô Nhai, Sở Lăng Tiêu, Lăng Thái Hư, Địa Ma, Ma Tôn Trường Uyên, Đại Tôn Lôi Long của Yêu tộc…
Những võ giả Nhập Thánh tam tầng cảnh lâu năm này, đều đã lần lượt đột phá lên Thánh Vương Cảnh.
Pháp tắc thiên địa ở Tiểu Huyền Giới tuy không hoàn chỉnh, nhưng cũng đủ để thỏa mãn nhu cầu của những này người này khi đột phá, dù sao Thánh Vương Cảnh cũng không tính là quá mạnh mẽ.
Khi Dương Khai xuất hiện ở đây, cả Tiểu Huyền Giới đều yên tĩnh không một tiếng động.
Không có ai phát hiện ra hắn đến.
Hắn nén nhịn đau đớn trong đầu, phóng thần niệm ra dò xét.
Rất nhanh, hắn đã xác định được vị trí của Hạ Ngưng Thường, thân hình thoắt một cái liền đi tới lầu hai của tòa lầu các đó.
Dường như Hạ Ngưng Thường đang luyện đan, nàng vẫn đeo chiếc mạng che mặt màu đen, trên người thấp thoáng tỏa ra một quầng sáng trong suốt, nhìn có vẻ thần bí mà đoan trang. Tuy không thấy rõ khuôn mặt của nàng, nhưng thân hình kia cũng đã đủ khiến cho kỳ nam nhân nào đều phải điên đảo tâm hồn.
Dương Khai xuất hiện dọa nàng nhảy dựng lên, sau khi nhìn thấy rõ đó là Dương Khai với vẻ dáng vẻ suy nhược, nàng liền biến sắc, lập tức vọt tới đỡ lấy hắn rồi kinh ngạc hỏi: – Sư đệ, đệ bị sao vậy? Ai đã làm đệ bị thương?
– Không có gì, gặp một tên cường địch, đang đuổi theo ta. Dương Khai muốn nở nụ cười để trấn an Hạ Ngưng Thường một chút, nhưng làm sao cũng không thể cười nổi.
Hạ Ngưng Thường biến sắc, cũng không hỏi nhiều, Nàng biết rõ, người có thể bức bách Dương Khai tới tình trạng như vậy, tối thiểu cũng là một vị Hư Vương Cảnh!
Chiến lực của Dương Khai nàng hiểu rất rõ, khi ở bên trong cung điện riêng tại Xích Nguyệt, ngay cả cường giả như Huyết Luyện cũng không phải là đối thủ của Dương Khai, hiện tại hắn trở nên thê thảm như vậy, ngoại trừ Hư Vương Cảnh ra thì có thể là ai nữa chứ?
Hạ Ngưng Thường nghiến răng, vừa đau lòng vừa lo lắng, khóe mắt đã ươn ướt.