Lúc này thập đại gia chủ không ly khai, toàn bộ ngồi trong cung tu luyện.
– Làm sao, có phải cảm thấy làm không được, muốn thối lui hay không?
Nhiếp Vân vừa xuất hiện, Dương Chân gia chủ lập tức cười rộ lên, sắc mặt run rẩy, lộ ra hương vị âm mưu thực hiện được.
– Nếu Long tộc Thất Tâm Long Châu dễ lấy như vậy, Long tộc đã sớm diệt vong rồi!
– Ta nghĩ ngươi có thể kiên trì ba tháng lại tới nhận thua, không nghĩ tới mới một nửa liền trở lại rồi, xem ra so với ta tưởng tượng còn muốn nhu nhược hơn không ít! Ngươi đã thất bại, thì đừng nhắc lại sự tình Đạm Đài Lăng Nguyệt…
Đạm Đài Sang Vũ vung tay lên, cũng hừ lạnh nói.
Ở trong mắt thập đại gia chủ, từ nơi này chỉ qua lại liền hao phí hơn nửa tháng, nhanh như vậy trở về, chỉ chứng minh một sự kiện, thiếu niên trước mắt này chỉ sợ ngay cả Long Hoàng thành cũng không tới!
Không có đi Long Hoàng thành tự nhiên là đã thất bại!
– Trước khi đi lời thề son sắt, lại không nghĩ rằng là người nhu nhược, xem ra Đạm Đài Lăng Nguyệt thật sự là nhìn lầm ngươi rồi…
Lại một gia chủ thở dài.
– Không hỏi một câu liền tự tiện kết luận, các ngươi thật đúng là biết suy đoán! Sớm biết chư vị gia chủ biết tưởng tượng như vậy, ta xem căn bản không cần Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo, các ngươi trực tiếp tưởng tượng giết chết Tu La Vương chẳng phải rất tốt sao?
Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng.
– Tưởng tượng? Ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ ngươi lấy được Thất Tâm Long Châu ra rồi?
Ánh mắt của Dương Chân lộ ra khinh thường.
– Tiểu tử, khoác lác phải có hạn độ, hôm nay ngươi có thể lấy ra thì thôi, cầm không ra, ta sẽ để cho ngươi vì mình cuồng vọng mà trả giá thật nhiều!
Thất Tâm Long Châu là truyền thừa chi bảo của Long tộc, trân quý giống như ngọc tỷ của một vương triều, loại vật này cho dù Tiên Quân đi qua cũng chưa hẳn có thể lấy ra, huống chi một Vương Tiên!
– Để cho ta trả giá thật nhiều, hiện tại ta liền cho ngươi trả giá thật nhiều!
Sắc mặt của Nhiếp Vân trầm xuống, đột nhiên thân thể vạch tới, cơ bắp toàn thân bắn ra lực lượng khiến cho không khí ầm ầm minh hưởng.
Ầm ầm!
Một quyền đánh ra!
Lực lượng cuồng mãnh giống như thủy triều vọt tới, quét ngang Chư Thiên, khí kình hình thành nghiền áp mạnh đến cực điểm, Dương Chân gia chủ còn chưa kịp dung nhập bảo vật truyền thừa của gia tộc vào thân hình, đã bị nắm đấm đánh trúng.
Bành!
Dương Chân bay ngược ra ngoài, lưng hung hăng đâm vào cột đá, cuồng phun máu tươi, xương cốt đứt gãy hơn mười cây.
Hắn vốn không phải đối thủ, Nhiếp Vân lại đánh lén xuất kỳ bất ý, dưới tình huống không hề phòng bị, liền bị trọng thương.
– Ngươi muốn cái gì?
Rầm ào ào!
Rống to một tiếng, Đạm Đài Sang Vũ cùng cửu đại gia chủ còn lại trong nháy mắt liền vây Nhiếp Vân lại.
Nhiếp Vân không thèm để ý, chậm rãi thu tay, cổ tay khẽ đảo lấy ra khăn bông lau nắm đấm, sau đó tiện tay ném ra ngoài.
– Ngươi muốn chết!
Chứng kiến động tác này của hắn, chư vị gia chủ tức đến sắc mặt cứng đờ, sát ý không che dấu chút nào.
– Làm sao? Muốn cùng ta chiến đấu, được, chư vị không sử dụng truyền thừa chi bảo, ta có thể cùng các ngươi chơi đùa, nếu như các ngươi muốn sử dụng bảo vật truyền thừa, vậy thì không phụng bồi rồi!
Nhiếp Vân tùy ý đứng thẳng, tựa hồ không có chút phòng bị nào, nhìn quanh một vòng.
– Làm sao, có dám không?
– Ngươi…
Nghe được thiếu niên uy hiếp, bọn người Đạm Đài Sang Vũ đều lui về phía sau một bước.
Thân thể thằng này thật sự quá cường đại, không sử dụng truyền thừa chi bảo căn bản không cách nào thắng, thật muốn chiến đấu mà nói, chỉ sợ mất mặt sẽ chỉ là bọn hắn!
