Diệp Thành vừa đón nhận khí hỗn độn, vừa nhắc nhở ba đạo thân, nhưng thấy từng luồng từng luồng khí hỗn độn bị hút vào Đại La Thần Đỉnh, trong lòng hắn vẫn không tránh khỏi kích động.
Lúc này, Thái Hư Cổ Long trong Chính Dương Tông vẫn đang háo hức nhìn chín phân thân của Diệp Thành.
“Đi vào lâu như vậy chắc không sao rồi”, Thái Hư Cổ Long đã lẩm bẩm không chỉ một lần, nó còn kích động hơn cả Diệp Thành, nó biết nhiều hơn nên đương nhiên biết khí hỗn độn tượng trưng cho điều gì, giá trị của nó ở một khía cạnh nào đó còn quý hơn cả Đại La Thần Thiết.
Ù! Ù! Ù!
Hố đen không gian tối tăm rất yên tĩnh, nhưng âm thanh ù ù lại vang lên không ngớt.
Biển hỗn độn hội tụ khí hỗn độn vẫn đang không ngừng cuộn trào, sức mạnh mạnh mẽ và cổ xưa, mang theo sức mạnh huỷ diệt và lôi điện chớp loé như du xà, rất hỗn loạn, từng làn đều cực kỳ nặng nề. May mà đây là hố đen không gian, nếu ở bên ngoài thì những nơi biển hỗn độn này đi qua, không gian sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.
Không biết đến khi nào Đại La Thần Đỉnh mới không rung lên nữa, yên lặng lơ lửng ở đó.
Mà Diệp Thành và ba đạo thân của hắn đã mệt lử, nửa quỳ ở đó thở hổn hển, ai nấy đều đổ mồ hôi đầm đìa, kiệt sức.
Khí hỗn độn quá nặng, muốn thu thập sẽ mất rất nhiều sức lực.
“Nhanh lên, nhanh lên, ăn vào đi”, Diệp Thành đập nát một túi đựng đồ, lượng lớn đan dược linh dịch bay ra, dù Hoang Cổ Thánh Thể có khí huyết dồi dào nhưng cũng phải dùng đan dược để bổ sung khí nguyên.
Nhất khí hoá tam thanh đạo thân, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân không chút chậm trễ, điên cuồng ăn đan dược để đổi lấy khí nguyên dồi dào.