Mấy người đều biết hắn muốn làm gì, liền không chút chống cự thả lỏng tinh thần, ăn ý phối hợp.
Dương Khai phóng Huyền Giới Châu về phía mọi người, một tia sáng lóe lên, lập tức mọi người đều biến mất không thấy, tất cả đã được thu vào trong Huyền Giới Châu.
– Lão phu không cần phải đi vào đó chứ. Tiền Thông mỉm cười nói: – Vừa mới đột phá, lão phu nghĩ nên cảm thụ pháp tắc thiên địa ở đây nhiều hơn một chút.
Nghe lão nói như vậy, Dương Khai cũng không muốn miễn cưỡng, gật gật đầu nói: – Cũng được, tuy nhiên nếu thật sự gặp nguy hiểm gì…
– Hiện tại Lão phu đã là Hư Vương Cảnh, có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ? Tiền Thông cười lớn, không quan tâm nói.
Mi tâm của Dương Khai hiện lên vẻ lo lắng, nhưng hắn cũng không giải thích gì thêm, liền lấy ra Tinh Toa, cùng Tiền Thông bay thẳng ra phía ngoài không gian.
Nơi này vẫn còn là Thúy Vi Tinh, Dương Khai không dám tùy tiện lấy chiến hạm ra, một khi chiến hạm cấp Hư Vương xuất hiện, chỉ sợ sẽ lập tức khiến Lạc Hải chú ý.
Tốc độ của hai người cực nhanh. Khác với tâm trạng đang lo lắng của Dương Khai, lúc này Tiền Thông lòng đầy hăng hái, cảm thấy mọi thứ đều có vẻ hết sức mới mẻ, lúc thì vừa bay vừa quan sát xung quanh, lúc thì đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
Ngay khi hai vừa rời khỏi, tại một tòa thành trì cách đó hơn ngàn dặm, ở bên trong phủ thành chủ, Cưu lão cùng những cường giả Hư Vương Cảnh khác đang say sưa nói chuyện, người thì đang nói về những chuyện lạ đó đây, người thì đang trao đổi kinh nghiệm tu luyện.
Bọn họ ở chỗ này, chính là để chờ Tiền Thông!
Tiền Thông mới tấn cấp Hư Vương Cảnh, bọn họ nghĩ rằng đối phương chắc chắn sẽ tìm đến mình. Dù sao mỗi một người vừa mới đột phá Hư Vương Cảnh đều có rất nhiều điều chưa rõ, có người nguyện ý giải đáp, hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Bọn họ không ngờ Dương Khai lại quyết đoán như vậy, trực tiếp rời khỏi Thúy Vi Tinh.
Lạc Hải đang ngồi ở ghế chủ toạ cuối cùng, thỉnh thoảng cao hứng cũng xen vào mấy câu. Mỗi lần lão lên tiếng đều khiến cho đám người Cưu lão tỏ ra sáng tỏ, bội phục không thôi.
Bỗng nhiên, Lạc Hải nhướng mày, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
– Lạc Hải đại nhân, có chuyện gì sao? Lão ẩu họ Lôi nhìn hắn hỏi.
– Bổn tọa có ít việc đột xuất cần phải xử lý, đi trước một bước! Lạc Hải vừa nói xong, bỗng nhiên thân người dần mờ đi, rồi sau đó liền biến mất, không ai biết lão rời đi như thế nào.
– Lạc Hải huynh định làm gì vậy? Đám người Cưu lão nhìn nhau không hiểu.
– Nhìn sắc mặt của hắn có lẽ đã xảy ra đại sự gì đó, chẳng lẽ trong cung điện riêng của hắn đã xảy ra chuyện?
– Không đến nỗi như vậy, Lạc Hải huynh là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, ai dám đến cung điện riêng của hắn quấy phá chứ!
– Ha ha, đúng vậy, xem ra ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng chúng ta đã chờ ở đây vài ngày rồi, sao cái tên mới tấn cấp Hư Vương Cảnh kia còn chưa tới vậy? Không phải hắn sẽ chạy mất đó chứ?
– Hắn chạy làm cái gì, chúng ta vừa không có ác ý đối với hắn, lại vừa có thể không công dạy cho hắn một ít kinh nghiệm. Chuyện tốt như vậy, chỉ cần hắn không ngốc thì sẽ không thể không tới.
– Vậy chờ thêm một chút nữa xem sao.
Tại độ cao 100 ngàn trượng trên bầu trời Thúy Vi Tinh, Dương Khai và Tiền Thông đang bay song song với nhau nhanh chư chớp, cần phải nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của Thúy Vi Tinh.
Bỗng nhiên Tiền Thông nhướng mày, nạt nhỏ: – Dương Khai!
– Cảm ứng được cái gì sao? Dương Khai quay đầu nhìn lão nói.
– Ta có cảm giác đang bị người khác theo dõi! Tiền Thông chau mày, thần niệm khuếch tán ra ngoài tựa như như thủy triều, nhưng lại không hề phát hiện được gì, điều này khiến lão không thể hiểu nổi.
Đang trong lúc lão cảm thấy rất đắc ý vì mới đột phá, bỗng nhiên lại có loại cảm giác này, hiển nhiên là lão rất khó chịu.
– Cứ coi như không biết, tùy cơ ứng biến! Dương Khai dùng thần niệm truyền âm qua lão.
– Dương Khai, có phải ngươi đã biết điều gì rồi hay không? Tiền Thông cũng truyền âm trở lại.
– Đoán được một ít! Sắc mặt Dương Khai trở nên khó coi, nói: – Nếu như ta đoán không sai, người theo dõi chúng ta chính là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh, Lạc Hải!
– Thì ra là hắn! Sắc mặt Tiền Thông đại biến: – Hắn theo dõi chúng ta làm cái gì?
– Hắn đang nhắm vào ta! Dương Khai cười khổ nói: – Hắn cho rằng trên người ta có thứ hắn cần.
– Vậy phải làm sao bây giờ? Tiền Thông kinh hãi hỏi.
Bị một cường giả như vậy theo dõi, cho dù là Tiền Thông cũng luống cuống tay chân. Hiện tại, lão chính là Hư Vương Cảnh không sai, nhưng dù sao cũng vừa mới tấn cấp mà thôi, còn Lạc Hải thì sao? Hắn đã là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lại còn là Tinh Chủ Thúy Vi Tinh.
Tiền Thông tin chắc rằng, ở trên Thúy Vi Tinh, nếu đối phương muốn lấy mạng của lão, có lẽ chỉ cần một ý niệm trong đầu mà thôi.
– Nhanh rời khỏi nơi quỷ quái này thôi. Suy cho cùng, Lạc Hải cũng chỉ là một Hư Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi! Chỉ cần thoát khỏi pháp tắc thiên địa của Thúy Vi Tinh trói buộc, có lẽ chúng ta vẫn còn một con đường sống. Dương Khai suy nghĩ rất tỉnh táo.
Tiền Thông nghe vậy liền gật gật đầu.
Chỉ cần không còn bị ảnh hưởng pháp tắc thiên địa của Thúy Vi Tinh, đương nhiên Lạc Hải sẽ không còn quá đáng sợ nữa, có lẽ thật sự có thể thoát khỏi hắn.
Vừa nghĩ đến đây, tốc độ của hai người đột nhiên tăng vọt lên.
– Định chạy khỏi Thúy Vi Tinh sao? Ở phía xa, Lạc Hải dường như đã phát hiện ra, mỉm cười khẽ nói: – Ý nghĩ không sai, nhưng mà quá ngây thơ.
Nói rồi, lão liền vung trảo chụp nhẹ về phía trước một cái. Dưới một trảo đó, dường như có thứ gì đã bị biến đổi.
Cách đó hơn vạn dặm, vẻ mặt Dương Khai và Tiền Thông chợt vàng như đất, thân hình đang phóng đi như chớp đột nhiên khựng lại, trong chốc lát mồ hôi đã túa ra như tắm.
Nhìn ra không gian mênh mông vô tận trước mắt, Dương Khai thầm cắn răng, liều mạng điều động thánh nguyên toàn thân cùng Thế trường, muốn thoát khỏi lực lượng trói buộc vô hình kia. Nhưng khiến hắn kinh hãi chính là, bất kể hắn vùng vẫy thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Không gian xung quanh như bị đông lại.
Uy lực của Tinh Chủ, không ngờ lại mạnh mẽ như vậy!
Chỉ còn cách chút nữa mà thôi!
Dương Khai có thể cảm giác được, chỉ cách chút nữa, hắn và Thông sẽ thoát khỏi pháp tắc thiên địa của Thúy Vi Tinh. Nhưng trong phút cuối lại bị chặn lại.
Tình trạng của Tiền Thông so với Dương Khai có vẻ tốt hơn một chút, ít nhất lão vẫn còn có thể vận chuyển thánh nguyên, nhìn xung quanh quát lên: – Ai!
Một bóng người chợt lặng lẽ xuất hiện ở phía trước Dương Khai và Tiền Thông không xa, đầu đội vương miện, mặc áo bào vàng, không phải Lạc Hải thì là ai chứ?
Hắn lạnh lùng liếc Tiền Thông một cái, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Mới vừa bước lên Hư Vương Cảnh, ngay cả cảnh giới của bản thân cũng chưa kịp củng cố, vậy mà đã có thể làm được như vậy đã là rất giỏi rồi. Nếu để Tiền Thông có thời gian, nhất định lão sẽ không chỉ dừng lại ở Hư Vương nhất tầng cảnh, có lẽ có thể đạt tới cấp bậc lưỡng tầng cảnh.
Tuy nhiên hắn cũng không chú ý nhiều đến Tiền Thông, nên liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Dương Khai.
Lần này hắn đến đây, mục đích chủ yếu chính là Dương Khai!
Trước đó ở trên hoang nguyên có nhiều người nên hắn không thể làm gì Dương Khai. Nhưng hiện tại, Dương Khai và Tiền Thông lại bay khỏi Thúy Vi Tinh tới khu vực không gian này, hắn đã có thể hành động rồi.
