Cảnh Sâm cũng chả ngán ngẫm gì liền đáp trả:” Bởi vì biết khẩu vị lúc trước của mình có vấn đề nên mới thay đổi!”
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng vô cùng. Cảnh Sâm lên tiếng phá vỡ bầu khô g khí này bằng một câu nói đầy sắc đá:” Cứ tưởng cô sẻ thay đổi, không ngờ ngày càng thủ đoạn hơn! Nhưng bộ cô hết người để hợp tác rồi sao.à laik chọn cái tên ngốc đó?”
Ả ta cũng chả ngán ngẩm gì với câu nói, đưa tay vữa tém tóc vừa nói:”Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nhau thôi. Cũng khó lắm mới tìm được người cùng thuyền.”
Đang nói chuyện thì trà cũng đã được đưa đến, Phương Chi nhìn Cảnh Sâm với vẻ chả có ý định sẽ uống, ả ta mới nói:”Sao không uống đi! Anh sợ bị bỏ độc sao?”
Cảnh Sâm vẫn ngồi yên không có ý định dùng trà nói:”Tôi không đến đây để uống trà!” Phương Chi lắc lắc cái đầu thổi trà rồi uống một ngụm nhỏ, thật dễ chịu.
Ả ta đặt ly trà xuống bàn nói:” Anh nên biết cô ta đang trong tay bọn tôi đấy, nên nghe lời một tí đi.”
Cảnh Sâm vẫn ngồi yên chả quan tâm điều ả ta nói. Phương Chi cảm thấy nhàm chán, muốn đi về:”Anh có lẽ chả muốn biết tin tức của cô ta nhỉ? Nếu vậy có lẽ buổi gặp của chúng ta đến đây là kết thúc rồi nhỉ!”
Nói xong Phương Chi sửa soạn lại đồ đạc của mình, mặc dù thấy vậy Cảnh Sâm vẫn chả có ý định cản lại hay nói gì, điều đó lại càng làm Phương Chi tức giận hơn.
Ả ta nhanh chóng lấy cái gì đó trong túi mình xịt thẳng vào mặt Cảnh Sâm. Làm Cảnh Sâm chưa kịp trở tay bị mắc vào âm mưu của ả.
Trước mắt Cảnh Sâm bỗng trở nên mờ đi, từ từ.ắt anh sụp xuống tất cả còn lại chỉ là màu đen. Phương Chi hài lòng với kế hoạch của mình, tự hào đứng đó nói:” Cứ tưởng anh thế nào! Cuối cùng vẫn sẽ bất bại trước tay tôi! Tôi sẽ cho anh biết anh sai lầm khi chọn ả ta!”
Nói xong Phương Chi bước ra khỏi tiệm, Cảnh Sâm thì bị mấy tên vệ sĩ đợi nãy giờ ở bên ngoài bước vào lôi đi.