Lạnh!
Trên nền y phục trắng như tuyết nổi bật lên cả là sợi dây đỏ như máu, quấn từ cổ tay đến hết bàn tay, đem bài tay của cả hai chói chặt lại với nhau!
Từ Phó Dương:”…”
Cậu thật sự không biết phản ứng ra sao trước tình cảnh này, mĩ nam tử y phục trắng muốt không còn hơi thở đang nằm bên cạnh cậu lúc này, lại có gương mặt giống y hệt Bảo Bảo, thêm một phần lạnh lùng, nhiều hơn tia tùy hứng, bớt đi sự ngông cuồng… nhưng lại như từ một khuôn đúc ra.
” Quân thượng, người cuối cùng cũng tình lại rồi?” Bên cạnh vang lên tiếng nói đầy hào hứng.
Từ Phó Dương quay đầu, phát hiện ở phía cửa xuất hiện thêm rất nhiều người, nói là người cũng không đúng lắm, bởi vì hình dáng cơ thể của bọn họ đều có chút kì quái. Có người nhiều thêm một đôi tai bông xù, có người ít đi một bên mắt, có người mọc thêm đuôi….
Từ Phó Dương tưởng mình sẽ bị dọa sợ, thế nhưng tâm tình lúc ấy lại cực kì ảm đạm.
” Quân thượng, trong người cảm thấy thế nào rồi?”
Từ Phó Dương lắc đầu:” Không sao.”
” Quân thượng, người….” Nhóm người ngập ngừng, nhìn về phía nam tử bạch y nằm bên cạnh cậu, muốn nói lại thôi.
Từ Phó Dương thắc mắc:” Sao thế?”
” Quân thượng! Hôm nay dù ngài có thật sự muốn ban chết, tôi cũng không thể không khuyên ngài!”
Từ Phó Dương:”…”
” Quân thượng, Cẩm tôn sư đã đi rất lâu rồi, ngài vẫn nên ban cho người một nơi an táng, thắp hương hoa cho người!”
Từ Phó Dương không hiểu:” Đi rất lâu? An táng?”
Cậu rời mắt khỏi đám người, di chuyển tầm mắt về phía nam tử bạch y, miệng lẩm bẩm lặp lại:” Mất rồi? An táng?”
Cậu vốn không hề quen biết người này, nhưng trong lòng, không hiểu sao đau đớn đến khó thở, trái tim co thắt, tầm mắt mơ hồ.
Giọng nói phát ra từ cổ họng cậu, nhiều thêm tia điên cuồng, lặp lại:” Mất rồi?”
” Quân thượng, ngài đứng như vậy!”
” Người ấy mất rồi, bỏ ta đi rồi?”
” Không, người ấy không thể đi!”
” Người ấy không thể bỏ rôi ta.”
” Người đã hứa sẽ chăm sóc ta cả đời, ta còn chưa chết, người sao có thể chết chứ!”
” Các ngươi nói dối.”
” Cút đi…”
—
” Cút đi!”
” Đừng đi.”
” Đừng đi.”
Từ Phó Dương ở trong lòng Cẩm Lý đấm đá loạn xạ, miệng không ngừng nói những thứ mơ hồ, vừa đuổi vừa níu. Cẩm Lý bị quẩy cho tỉnh cả ngủ, lo lắng vỗ vỗ lưng an ủi Từ Phó Dương.
” Không có gì đâu, ngoan.”
” Đừng đi.”
” Không đi, không đi.”
” Đừng đi,sư tôn!”
“….”
Nhóc con lại mơ thấy thứ gì rồi? Muốn trầm cảm.
Mấy ngày hôm nay anh ngủ cùng Từ Phó Dương, phát hiện cuộc sống ban đêm của cậu rất phong phú, sống động. Đêm nào cũng mơ thấy mấy điều kì lạ khiến tay chân khua loạn, miệng nói không ngừng, Cẩm Lý đêm nào cũng ngủ không ngon, phải dùng hết tinh lực vào việc dỗ dành an ủi Từ Phó Dương.
Sức cùng lực kiệt!