Đồng Tí Cự Viên lảo đảo thiếu chút nữa vấp té.
Mẹ nó, mình làm yêu sủng đã giảm thấp tôn nghiêm bản thân, thế nhưng lại không ai cần, cả hai đều không muốn…nghĩ mình là ai đây?
– Không tiếp nhận?
Nhiếp Vân sững sờ.
– Không nhận thì thôi, Đồng Tí Cự Viên, sau này ngươi chỉ cần bảo hộ Thiết Lan Nhi tiểu thư, chỉ cần bảo hộ nàng an toàn, lời hứa của ta vẫn có nghĩa!
Nhiếp Vân nói.
– Hống!
Không trở thành yêu sủng đương nhiên rất tốt, Đồng Tí Cự Viên vội vàng gật đầu.
– Ngươi…ngươi muốn cho ta, ta không nhớ ơn ngươi, sau này nếu ngươi muốn dùng điều kiện áp chế ta, ta tuyệt sẽ không đáp ứng…
Thiết Lan Nhi không nghĩ hắn sẽ làm như vậy, cắn chặt răng nói.
– Lấy chuyện này áp chế?
Nhìn thấy biểu tình do dự của thiếu nữ, Nhiếp Vân rốt cục đã hiểu, cười lắc đầu.
– Xem ra dù sống lâu bao nhiêu năm mình cũng không học được cách đối nhân xử thế!
Trong lòng thở dài, hắn tùy ý nói:
– Ta mệt nhọc, các ngươi cứ tán gẫu, ta đi rồi…
Dong binh vì thi hành nhiệm vụ thuận tiện cho nên cũng không mang theo lều trại gì đó, mệt nhọc sẽ tùy ý tìm chỗ nghỉ ngơi, Nhiếp Vân cũng biết quy củ này cho nên tìm một địa phương trong sơn cốc nằm xuống nhắm mắt lại.
– Thiết Long thúc, người này…
Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của thiếu niên, tựa hồ không có tâm tư mờ ám, Thiết Lan Nhi có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn qua Thiết Long.
– Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, chỉ sợ thiếu niên kia không đơn giản như chúng ta nghĩ, nếu hắn thật sự đưa ra yêu cầu vô lý, tiếp tục nghĩ biện pháp từ chối là được!
Thiết Long cũng không biết tại sao Nhiếp Vân lại ra sức lấy lòng Thiết Lan Nhi rốt cục là vì cái gì, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
– Hai người đúng là kẻ ngu ngốc trong tình cảm!
Nghe được hai người nói chuyện, Liêu Phong cười đi qua:
– Dương Vân huynh…tiền bối làm như vậy khẳng định là sản sinh chân ái với tiểu thư, chỉ có chân ái mới vô tư trả giá, không cầu hồi báo! Tiểu thư yên tâm đi, ta tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không bức bách ngươi!
Hắn vừa định gọi là Dương Vân huynh đệ, nhưng khi nghĩ tới thiếu niên kia có thể thu phục Đồng Tí Cự Viên, vì thế đổi xưng hô thành tiền bối.
– Ai!
Nhiếp Vân đang nằm nhắm mắt phía xa nghe được Liêu Phong nói như thế, trong lòng thở dài.
Xem ra mình biểu hiện thực lực khiến hán tử thuần phác kia sợ hãi, chỉ sợ cảnh tượng tùy ý uống rượu trò chuyện sẽ không còn cơ hội chứng kiến.
– Chân ái?
Thiết Lan Nhi không trả lời, trong lòng đột nhiên cảm giác buồn bực.
Đại ca, ngươi yêu thích ta điểm nào, ta sửa còn không được sao…
…
– Đáng giận, đáng giận, Khương Du, tại sao ngươi không giết đám người đó, trái lại đánh bị thương ta? Hôm nay không giải thích, ta sẽ về nói với phụ thân!
Cách sơn cốc mười dặm, Ngụy Thần nhìn chằm chằm Khương Du tức giận quát.
– Ta cũng muốn giết bọn hắn, nhưng trong bọn hắn có cao thủ, ngay cả ta cũng không là đối thủ, vừa rồi nếu ra tay chỉ sợ chúng ta đã sớm chết!
Khương Du ôn hòa nói.
– Ngươi cũng không phải đối thủ? Ai? Thiết Long hay Đồng Tí Cự Viên?
Ngụy Thần cũng không ngu ngốc, nghe được có người có thực lực mạnh hơn Khương Du liền tỉnh táo trở lại.
– Đều không phải, là thiếu niên đã nói chuyện với cự viên!
Sắc mặt Khương Du ngưng trọng nói.
– Thiếu niên kia? Thực lực của hắn còn mạnh hơn ngươi?
– Ân, ngươi xem tay của ta!
Khương Du đưa qua tay phải.