– Theo như mấy kẻ đó thuật lại thì vũ khí của đám người bí ẩn đều có màu đỏ máu, trong vô cùng kỳ dị. Thiên hạ này, môn phái sử dụng loại binh khí đó chỉ có một, chính là … Thiên Huyết Môn, một trong thập đại môn phái của Triệu quốc.
Lời vừa ra, Thiệu La tưởng chừng Tiểu Hắc ít nhất cũng kinh ngạc một phen. Kết quả khiến gã phải thất vọng, Tiểu Hắc vẫn tỏ ra bình thản, thậm chí mí mắt cũng không giật đến một cái.
– Khụ khụ…Ngươi hình như không hiểu ý nghĩa của việc một trong thập đại phái xuất hiện tại Liêu quốc là tin chấn động cỡ nào?
Ho khan vài cái, Thiệu La cảm thấy tên tiểu tử thích ăn hàng trước mặt này có chút không tim không phổi nha.
Ngươi có biết thực lực của đại môn phái Triệu quốc mạnh mẽ cỡ nào không?
Ngươi có biết bên trong nội tình của bọn họ có đến cùng bao nhiêu địa cấp cao thủ không?
Ngươi có biết bọn tà phái đi đến đâu đều khiến cho dân chúng lầm than kêu oán không?
Tại sao ngươi lại thoải mái ăn uống như thế? Là vô tri hay ngươi vốn không đặt đại tông phái người ta vào trong mắt mình?
Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu của Thiệu La khiến gã không biết phải nói gì tiếp theo. Sau cùng, gã đành buồn bực uống hết cốc bia, rồi lại gọi thêm một cốc khác.
Mãi cho đến tận khuya, Tiểu Hắc đã ăn đến đầy bụng thì hai người mới cáo từ rời đi. Không có hứng thú đi dạo lung tung nữa, Tiểu Hắc liền chạy ngay về Vạn Kim thương hội.
Tốn khoảng thời gian một tuần trà trao đổi bên trong văn phòng của Nghiêm Lục, Tiểu Hắc vui vẻ lần nữa tiến vào mật thất.
Không ai biết Tiểu Hắc đang mưu tính điều gì nhưng mãi đến ba ngày sau tiểu tử này mới chịu chui đầu ra khỏi mật thất. Đã thế, Tiểu Hắc lại không hề nghỉ ngơi một phút nào mà lại biến đi đâu mất, đến sáng sớm hôm lại trở về, bộ dạng có chút mệt mỏi.
– Sư huynh, Trương lão, Loan lão, Ngô quản sự, Tương Hoàn, chúng ta xuất phát.
Kéo hết lực lượng phe mình, Tiểu Hắc vui vẻ dẫn đầu cả nhóm đi đến một căn biệt viện ở ngay ngoại vi Độc Oa Nhĩ. Bao quanh biệt viện là đủ loại cây cảnh trông rất tao nhã, còn có một cái cổng nhỏ đi vào bằng gỗ Sồi đã cũ. Tổng thể thì nơi đây giống như chỗ nghỉ dưỡng của một vị đã về hưu có chút phẩm vị, ngoài ra không có gì đặc biệt cả.
Cả đám trong đầu mang theo nhiều thắc mắc nhưng cũng không ai lên tiếng, họ vốn là một đoàn thể lấy Tiểu Hắc làm chủ. Chỉ cần Tiểu Hắc muốn thì xông trận tử chiến sẽ không một ai từ chối cả.
Nào ngờ đâu khi vừa bước qua cánh cổng, cả bọn liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng lại không thể giải thích được. Lúc này, Mộc Bình mới chú ý thấy Tiểu Hắc vừa đi phía trước từ khi nào đã biến mất không thấy tăm hơi.
– Tiểu tử này cứ như con sóc, thoáng cái lại chạy đi đâu chơi mất.
Trương Bất Phàm khẽ vuốt râu mỉm cười, trong lòng lão ta vẫn còn đang rất vui vẻ khi đột phá đến huyền cấp trung kỳ. Cộng thêm kiếm pháp cao cường, nếu phải đối đầu với huyền cấp hậu kỳ lão ta vẫn tự tin đánh một trận sòng phẳng.
– Hừ, không phải ai cũng ham vui vô tâm như lão đầu tử ông đâu.
Loan Phụng đi bên cạnh khẽ nhéo nhẹ bên hông Trương Bất Phàm làm cho ông ta huýt nhẹ một cái. Tuyệt chiêu của nữ nhân thì dù là cao thủ cũng phải nhăn mặt a.
– Đây là trận pháp, các người có để ý là chúng ta đã đi được vài phút mà vẫn không tài nào đến được căn nhà không?
Ngô Chí nhíu mày lên tiếng. Ông ta là cao thủ huyền cấp hậu kỳ, hiểu biết rộng nên chẳng mấy chốc đã nhận ra vấn đề.
– Trận pháp là thế này sao? Nhìn cũng không có gì ghê gớm cho lắm
Tương Hoàn và Mộc Bình đều không được mục kích trận chiến tại Kiếm Sơn nên chân chính chưa từng tiếp xúc với trận pháp thật sự. Thứ mà họ biết cũng chỉ là qua tiểu thuyết hoặc phim ảnh mà thôi.
– Đừng xem thường, còn nhớ Tiểu Hắc công tử chỉ dùng một trận pháp đã có thể đánh lui rất nhiều cao thủ Dư gia. Trận chiến kinh tâm động phách đó vẫn in đậm trong đầu của lão phu.
Cái gì mà không ghê gớm? Đúng là mấy tên nhãi ranh chưa trải mùi đời. Trương Bất Phàm trong lòng không khỏi có chút khinh bỉ. Ông ta vốn quên mất chính mình cũng chẳng biết trận pháp là gì cho đến khi gặp Tiểu Hắc.
– Được rồi, việc trước tiên hãy tìm cách ra khỏi trận pháp này trước đã
Loan Phụng là người lý tính, bà ta liền tranh thủ tìm cách phá trận để ra ngoài. Cả đám nghe thấy cũng vội vàng ra sức. Có điều mọi người cứ chạy qua chạy lại đến mỏi nhừ suốt nửa canh giờ vẫn không có biện pháp gì. Đến cả Mộc Bình cũng bó tay, không thể tìm ra giải pháp.
Đúng lúc này đột nhiên một nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua, Tiểu Hắc không biết từ đâu lại xuất hiện trên bậc thang của căn biệt viện. Ánh mắt nó híp lại vui vẻ, vẫy tay nói to:
– Nhanh lên nào, mọi người chậm quá rồi đấy.
Mộc Bình hơi nhíu mày lên tiếng đáp lại:
– Sư đệ, cái trận pháp này do đệ bày ra à? Ngươi muốn trêu chúng ta làm trò vui sao?
– Hắc hắc, đệ không nhàm chán đến thế. Sư huynh, ta chỉ muốn kiểm tra hiệu quả trận pháp một chút. Nào, mọi người đến đây. Ta có một kế hoạch cần mọi người hỗ trợ đây.
Tiểu Hắc gãi đầu giải thích. Mộc Bình vốn không phải người nhỏ nhặt nên khẽ gật đầu rồi cùng với mấy người còn lại liền đi vào biệt viện cùng Tiểu Hắc. Sau khi đóng cửa lại, cũng không rõ họ bàn tính điều gì bên trong cả.
Trong mấy ngày nay, lại có một tin tức chấn động lan ra cho tất cả các cao thủ đến từ khắp nơi trên thế giới. Vốn đám cao thủ kia đang chờ đợi trao đổi hội với độc sư hội thì rất nhiều người liền bị phân tâm, lập tức phái nhân thủ ra để tìm hiểu tính chính xác của tin đồn kia.
– Đan dược có thể giúp cao thủ đột phá lên huyền cấp mà không có di chứng gì? Luyện chế thánh cấp binh khí?
Hầu như bất kỳ ai nghe thấy đều không khỏi giật mình thốt lên. Cho dù là quán chủ của Cốc Diệp Y Quán cũng không dám vỗ ngực nói mình có thể giúp một người dễ dàng đột phá huyền cấp mà không có chút nguy hiểm hay di chứng gì cả.
Còn về thánh cấp binh khí lại càng là chuyện viễn vông. Đệ nhất đại sư luyện khí Cao Kính Chi ở phong độ đỉnh cao luyện chế thành cấp binh khí cũng chỉ có vài thành thành công. Lại cần phải chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng, tổn hao nhân lực vật lực rất nhiều. Cả Triệu quốc còn chưa thấy người thứ hai luyện chế thánh cấp binh khí thành công. Thế mà kẻ không biết trời cao đất lại tuyên bố có thể luyện thánh cấp binh khí theo yêu cầu.
Là ngông cuồng đến mức nào mới dám tuyên bố như vậy?
Nếu là lừa đảo thì cũng nên biết điểm dừng đi chứ? Ngươi tưởng chúng ta đều là lũ đần dễ lừa phỉnh vậy sao?
Con người là một động vật kỳ lạ. Động vật nếu cảm thấy nguy hiểm thì sẽ xoay đầu chạy thẳng. Nhân loại lại chẳng hành động theo bản năng đó, nếu không kiểm chứng thì họ cũng không yên tâm. Bởi vậy cổ nhân vẫn nói lòng tham có thể nhấn chìm bất kỳ ai.
Rất nhiều mật thám được tung ra để tìm hiểu tung tích thực hư, bọn chúng đến từ các tông môn hoặc chính cả người của Liêu quốc và độc sư hội. Chỉ trong thời gian ngắn, một số đã tìm được đến biệt viện của Tiểu Hắc.
Những tên cả gan tiên phong tính lẻn vào thám thính đều không thấy trở ra, ngay cả một cái rắm tính hiệu cũng không kịp truyền về. Điều này làm cho đồng bọn của chúng đều phát hoảng, vội vàng truyền tin về cho cao tầng phía sau.
Độc Oa Nhĩ vốn không yên bình lại dậy sóng. Lời đồn đãi càng lúc càng quá đáng, thêu dệt đủ câu chuyện ly kỳ đến khó tình. Việc này vô tình khiến cho danh tiếng của biệt viện càng thêm màu sắc bí ẩn đáng sợ.