Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Úc nhìn thấy.
Nhà ấm trồng hoa thông gió, gió nhẹ phất quá, cành lá lắc lư, như là đang chào đón người tới.
“Công tử nhìn xem, cây hoa này có phải đang chào đón ngài hay không?” Nói như thế nào đi nữa thì Mộ Tịch cũng vẫn đang là một đứa trẻ chưa lớn lắm, đương nhiên là sẽ thích thiên nhiên hoa cỏ đẹp đẽ.
Thẩm Úc gật gật đầu, gọi cung nhân hầu hạ một bên qua rồi hỏi: “Cây hoa này vẫn chưa từng héo sao?”
“Thưa quý quân, đúng vậy, nó vẫn luôn là cái dạng này.”
“Hiện tại các ngươi đã biết rõ chủng loại của nó rồi sao?” Thẩm Úc nhớ Thương Quân Lẫm vẫn luôn sai người điều tra thông tin về cây hoa này.
“Trước đây bọn nô tỳ đã hỏi người được An Vương sai tới, bọn họ chỉ nói là vô tình thấy nó ở trên núi, cụ thể gọi là gì bọn họ cũng không biết.” Cung nhân trả lời.
“Sao tấm lòng của An Vương điện hạ lại lớn như vậy, đưa một gốc hoa không rõ lai lịch vào cung?” Mộ Tịch thấy rất không vui với câu trả lời này.
Thẩm Úc cũng thấy điểm này rất kì lạ, phải biết rằng để đưa được đồ vào hoàng cung không hề đơn giản như vẻ ngoài, nếu giữa chừng xảy ra vấn đề gì thì người tặng đồ sẽ phải gánh trách nhiệm.
“Bên kia nói An Vương đã xác định hoa này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cơ thể người rồi mới sai người đưa tới.” Cung nhân nói đáp án mình hỏi được ra.
Muốn xem thử xem một cái cây có gây ảnh hưởng gì tới cơ thể người hay không không phải việc gì khó.
Thẩm Úc nhớ tới tình hình mình thấy khi rơi vào ảo giác, y theo bản năng mà nhìn thoáng qua trung tâm của đóa hoa, nhuỵ hoa non mịn vây quanh nhau, không hề có thứ đồ như trong dự đoán của y.
Thẩm Úc thu hồi ánh mắt trở lại, trong lòng cảm thấy buồn cười, chẳng qua là ảo giác do tác dụng của thuốc gây ảo giác gây ra, sao lại là sự thật được?
Sau khi trở về, Cố thái y tới để xem mạch.
Trong chuyến săn thu này, Cố thái y không thể đi theo vì Ngô thái y còn chưa về kinh, Thái Y Viện vẫn cần có người trông coi.
Xem xong mạch, Cố thái y đưa phương thuốc điều dưỡng đã được thay đổi cho Thẩm Úc: “Thân thể của quý quân tốt hơn trước kia không ít, phương thuốc mới này mỗi ngày người chỉ dùng một lần là được.”
Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, cho dù là thuốc dùng để điều dưỡng thì sau khi thân thể đã có chuyển biến tốt đẹp cũng không nên dùng nhiều nữa.
Thẩm Úc không thích uống thuốc nên khi nghe vậy, sự vui vẻ trên mặt y tăng thêm chút.
Lúc Mộ Tịch nghe thấy kết quả này cũng rất vui, từ nhỏ, thân thể của công tử nhà nàng đã không tốt, hàng năm đều không ngừng uống thuốc, hiện tại cuối cùng cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, dù so với cái gì cũng khiến nàng rất vui.
Thẩm Úc nhớ tới đêm đó liền nói với Cố thái y về tình hình sau khi ăn thịt hươu: “Không biết loại chuyện này có bình thường hay không.”
“Quý quân yên tâm, thịt hươu rất bổ, sau một khoảng thời gian điều dưỡng, thân thể của quý quân đã hồi phục rất nhiều, có phản ứng là chuyện tốt, chứng minh quý quân đúng là đã khôi phục.”
Thẩm Úc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Năm nay có phải quý quân đã không còn thấy sợ lạnh nhiều như năm ngoái không?” Cố thái y hỏi.
Thẩm Úc nhớ lại, hình như là vậy, sau thu độ ấm của kinh thành sẽ giảm xuống, trước kia mỗi lúc đến lúc này, Thẩm Úc đã xem như là tiến vào mùa đông, năm nay lại không có nhiều cảm giác lắm.
Thấy Thẩm Úc gật đầu, Cố thái y nói: “Điều đó chứng minh số thuốc trước kia dùng đã có tác dụng, nếu đúng như dự đoán của thần thì mùa đông năm nay, quý quân sẽ không thấy lạnh như những năm trước nữa.”
Đối với Thẩm Úc mà nói, đây là một chuyện tốt.
Sau khi Thương Quân Lẫm trở lại, Thẩm Úc nói những gì Cố thái y nói lại cho hắn nghe, trên gương mặt đã bị đủ chuyện phiền muộn trong ngày của nam nhân lộ sự tươi cười: “A Úc phải nhanh chóng khỏe lên mới được.”
Vấn đề về thân thể của Thẩm Úc vẫn luôn là một tảng đá lớn đè trong lòng của Thương Quân Lẫm, lời nói của Cố thái y chính là một viên thuốc an thần dành cho hắn.
Túc Bắc vẫn còn đang đàm phán với Bắc Mạc, vị thân vương Bắc Mạc đang bị nhốt ở kinh thành cũng đã được Đại Hoàn chiêu đãi “tận tình”, Thương Quân Lẫm tiếp tục giao người cho Phương Quân xử lý, tốt nhất là có thể hỏi được nhiều tin tức có tác dụng hơn.
Thấy Đại Hoàn không có ý định thả người, Bắc Mạc cũng đứng ngồi không yên.
Người và ngựa đã được triệu tập, chiến tranh giờ chỉ cần chạm vào là nổ ra ngay.
Túc Bắc vẫn luôn đề phòng việc Bắc Mạc sẽ ra tay nên Bắc Mạc vừa có động tác là Túc Bắc quân đã phát hiện ra.
Sổ con được truyền bằng tốc độ nhanh nhất tới kinh thành.
Trên triều, đối mặt với vấn đề Bắc Mạc xuất binh, mọi người chia ra làm hai quan niệm.
Một phe nghĩ cần phải ứng chiến, Bắc Mạc dám thiếu tôn kính với Đại Hoàn thì phải chịu lửa giận của Đại Hoàn, một bên khác lại nghĩ Túc Bắc mới vừa trải qua thiên tai, không nên xảy ra chiến tranh nữa, có thể thông qua bàn bạc để làm hoà thì cứ thông qua.
Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, ai cũng không thuyết phục được ai.
Cuối cùng cả đám chắp tay: “Xin bệ hạ quyết định.”
“Đại Hoàn ta không sợ bất cứ kẻ thù nào, trước đây như thế và hiện tại cũng thế, nếu không bàn được thì chiến.” Thương Quân Lẫm trầm giọng đưa ra kết luận.
Có mấy vị đại thần theo hướng bàn bạc làm hoà còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ há miệng thở dốc, lặng lẽ đè ép ý kiến phản bác trở lại.
Rõ ràng bệ hạ đã có quyết định từ trước, bọn họ không thể chỉ dùng dăm ba câu là có thể lay động được.
Nếu muốn chuẩn bị cho chiến tranh thì triều đình sẽ lại rơi vào trạng thái bận rộn, cũng may khi hạn hán bọn họ đã dùng biện pháp để dân gian quyên góp nên bây giờ cũng không thiếu lương thảo. (Lương= lương thực, thảo=cỏ cho ngựa ăn. =>Đồ ăn cho người và cho ngựa=))
Chắc chính người Bắc Mạc cũng không ngờ tới điểm này, bởi vì vị thân vương ẩn nấp ở Túc Bắc đã bị bắt đi nên vẫn chưa kịp báo với Bắc Mạc.
“Bệ hạ sắp xếp Cố Hoài vào Túc Bắc quân rồi sao?” Thẩm Úc cầm miếng cam đã được lột vỏ lên rồi bỏ vào trong miệng.
Quả cam kia là do Thương Quân Lẫm lột vỏ, cánh tay chuyên dùng để cầm kiếm giết địch hoặc chấp bút phê sổ kia hiện giờ đã có thói quen lột vỏ các loại trái cây cho Thẩm Úc.
Ẩn Long Vệ âm thầm bảo vệ Phương Quân đi đến Túc Bắc đã trở về cùng Phương Quân, chỉ còn mỗi Cố Hoài là không trở lại kinh thành, Thẩm Úc đã cố ý nói bóng nói gió để dò hỏi Cố thái y, Cố thái y chỉ nói Cố Hoài vẫn còn có việc ở bên ngoài nên tạm thời vẫn chưa thể trở về được.
“Đúng vậy, lúc ấy trẫm đã cho hắn lựa chọn, ở lại là do chính hắn yêu vầu, vốn nghĩ rằng hắn sẽ phải rèn luyện mấy năm nhưng nếu Bắc Mạc xuất binh thì hắn sẽ có một cơ hội tuyệt vời để rèn luyện.” Lột hết quả cam, Thương Quân Lẫm lấy khăn từ tay của cung nhân để lau tay.
“Hắn tính lừa Cố thái y mãi sao?” Từ thái độ của Cố thái y, Thẩm Úc nhìn ra hắn không hề biết rõ chuyện này.
“Đây là chuyện giữa hai người bọn họ, dù Cố Hoài muốn giấu thì sau khi chiến dịch này kết thúc, lúc hắn lập công, những chuyện Cố thái y nên biết cũng sẽ biết.”
Thẩm Úc ăn hết miếng cam cuối cùng rồi yên lặng một lúc, đời này đã có rất nhiều chuyện khác với kiếp trước, thứ y làm thay đổi cũng không chỉ là vận mệnh của chính y.
“Bệ hạ nói muốn đánh giặc, trong số những đại thần đó có ai phản đối không?” Bởi vì Thương Quân Lẫm cố ý để vậy nên Thẩm Úc cũng hiểu rất rõ những chuyện xảy ra ở trong triều.
“Đã lâu rồi Túc Bắc quân không thật sự trải qua chiến tranh, lần này trẫm cũng rất muốn để bọn họ thấy máu.”
Lưỡi dao sắc bén được cất càng lâu thì sẽ chỉ càng cùn hơn mà thôi.