“Khi Hùng Bác Nhân em trai tôi đi thăm cháu tôi đã bị trượt chân từ trên cầu thang ngã xuống, xuất huyết não mà chết”.
“Còn cả bố tôi, lúc biết được tin con cháu đều chết thì tái phát bệnh tim, chưa kịp chữa trị cũng đã qua đời”.
“Nói như vậy, ba đời nhà họ Hùng của tôi đều chết vì cậu”.
Hùng Bác Thành bình tĩnh nói, như đang kể một câu chuyện.
Ông ta không hề sợ Dương Thanh, người trần truồng nằm trong chăn và dựa vào đầu giường, hai ngón tay kẹp điếu thuốc lá, một tay kia để ở trong chăn.
Dương Thanh cười nhạt: “Vẫn là ông chủ Hùng có thủ đoạn.
Nếu tôi đoán không nhầm, trước đây lúc ông dẫn Hùng Bác Nhân tới xin lỗi tôi, đã bắt đầu giăng bẫy rồi nhỉ?”
“Giăng bẫy?”
Hùng Bác Thành khẽ nhíu mày, dường như ông ta nghe ra được Dương Thanh đang nói bóng nói gió.
“Đương nhiên là giăng bẫy giết chết ba đời nhà họ Hùng! Nếu không, làm sao một kẻ được nhận nuôi như ông có thể khống chế được nhà họ Hùng chứ?”
Dương Thanh nói với vẻ bỡn cợt.
Sau khi ba đời nhà họ Hùng liên tục xảy ra chuyện, Mã Siêu đã lập tức điều tra rõ ràng mọi chuyện của Hùng Bác Thành.
Thậm chí anh ta còn điều tra ra được bố mẹ ruột của Hùng Bác Thành là ai.
Hùng Bác Thành đột nhiên trợn trừng mắt.
Ngoài Hùng Thanh Sơn – chủ gia tộc họ Hùng đời trước và bố con Hùng Bác Nhân và Hùng Vĩ ra, không ai biết chuyện ông ta được nhận nuôi.
Nếu không, sau khi ba đời nhà họ Hùng chết, sao ông ta có thể dễ dàng khống chế được nhà họ Hùng chứ?
Nhưng bây giờ, một nhân vật tép riu ở dưới đáy xã hội trong mắt ông ta lại nói ra sự thật ông ta được nhận nuôi.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Hùng Bác Thành nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với ánh mắt sắc bén.
Ông ta không tin Dương Thanh chỉ là một thằng ở rể nhà họ Tần.
Cho tới lúc này, ông ta mới ý thức được, trước đây Dương Thanh đánh Hùng Vĩ gần chết, đánh Hùng Bác Nhân gãy hai tay, hai chân không phải vì không biết địa vị nhà họ Hùng, mà là anh khinh thường nhà họ Hùng.
Đúng lúc này, điện thoai của Dương Thanh đổ chuông.
“Dương Thanh, bố không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.
Anh đừng quá kích động mà làm ra chuyện gì ngu ngốc đấy”.
Trong điện thoại vọng ra giọng nói lo lắng của Tần Thanh Tâm.
Lúc trước Tần Đại Dũng bị đánh tới hôn mê, Tần Thanh Tâm đang tức giận nên không ngăn cản Dương Thanh đi trả thù.
Bây giờ đã có kết quả kiểm tra của Tần Đại Dũng, sau khi biết tình trạng vết thương không nghiêm trọng lắm, Tần Thanh Tâm cũng bớt giận và bình tĩnh hơn nhiều.
Cô lại lo lắng Dương Thanh sẽ làm gì Vương Lộ Dao.
Cho nên vừa có kết quả kiểm tra, cô đã vội gọi qua nhắc nhở anh.
Dương Thanh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm: “Được, anh biết rồi, em yên tâm, anh biết chừng mực.
Nửa giờ sau, anh sẽ tới bệnh viện thăm bố!”
“Được, em chờ anh!”, Tần Thanh Tâm nói.
Sau khi cúp máy, Dương Thanh đột nhiên nhìn Hoàng Vũ bên cạnh hỏi: “Đi từ đây đến bệnh viện Nhân Dân mất bao lâu?”
“Rất gần, chắc khoảng mười phút là có thể đến nơi”, Hoàng Vũ trả lời.
“Vậy thì tốt, còn hai mươi phút là đủ rồi!”, Dương Thanh gật đầu nói.
“Thằng oắt con, chẳng lẽ mày tưởng hôm nay mày có thể sống sót ra ngoài à?”, Hùng Bác Thành giễu cợt hỏi.
Dương Thanh lại không để ý tới ông ta mà nhìn Vương Lộ Dao đang nằm trong chăn, chỉ thò đầu ra.
Anh híp mắt nhìn bà ta nói: “Bà gọi điện thoại cho chồng bà, bảo ông ta phải tới đây đón bà trong vòng mười phút!”
Nghe Dương Thanh nói vậy, Vương Lộ Dao vô cùng hoảng sợ, lúng túng nói: “Bác Thành, anh mau giết cậu ta đi!”
“Thằng oắt con, mày mới nói gì? Hình như tao không nghe rõ”.
Bàn tay của Hùng Bác Thành vẫn để ở trong chăn chợt rút ra, một nòng súng Colt đen ngòm chĩa thẳng vào Dương Thanh.
Mặt Hoàng Vũ tái nhợt, trong đầu đột nhiên vang lên lời căn dặn của Vương Cường.
Cho dù Dương Thanh bảo cậu ta đi chết, cậu ta cũng không thể do dự.
Còn cả chuyện xảy ra ở cổng nhà họ Hùng, Dương Thanh búng một hòn đá ra, tấm biển được treo rất cao lập tức rơi xuống.
Nghĩ đến những điều này, Hoàng Vũ bốc đồng, lập tức chắn ở trước mặt Dương Thanh và tức giận nói với Hùng Bác Thành: “Mẹ nó, ông cứ nổ súng thử xem!”
Dương Thanh hơi bất ngờ.
Sở dĩ anh bảo Hoàng Vũ đi theo cũng chỉ muốn trấn áp Vương Cường, chưa từng nghĩ tới Hoàng Vũ có thể làm gì.
Thể hiện của Hoàng Vũ bây giờ làm anh đột nhiên thấy khá thích cậu thanh niên nhuộm tóc vàng này.
Trong mắt Hùng Bác Thành lộ rõ ý định giết người.
Ông ta híp mắt nhìn Dương Thanh phía sau Hoàng Vũ: “Không ngờ còn có người bằng lòng chết thay mày.
Thật ra tao cũng muốn xem thử, sau khi tao giết chết thằng tóc vàng này, còn ai có thể bảo vệ mày nữa?”
Hùng Bác Thành vừa dứt lời, ngón tay khẽ động.
Đến lúc này, Hoàng Vũ mới chợt nhận ra mình bốc đồng chỉ vì một câu nói của Vương Cường và những gì nhìn thấy được ở cổng nhà họ Hùng nên cậu ta cho rằng Dương Thanh có thể giải quyết được rắc rối trước mắt này thật.
Trong tay Hùng Bác Thành đang cầm một khẩu súng!
Sau lưng cậu ta lập tức toát mồ hôi lạnh, từng giọt mồ hôi từ trên trán theo mái tóc vàng nhỏ xuống.
“Pằng!”
Tiếng súng lập tức vang lên.
– —————————
.