“Phải tiễn phải tiễn.” La Vinh Vương trong lòng cao hứng. Vĩnh Minh Đế cũng không khách sáo, để La Vinh Vương tiễn tới đại môn. Trước khi bước lên ngự liễn, Vĩnh Minh Đế dừng lại, xoay người. “Trẫm nghe nói vương chính quân làm đồ ăn rất ngon, khiến thân thể quân hậu thoải mái, trẫm và quân hậu nhất định phải nếm thử tay nghề của vương chính quân.”
La Vinh Vương. “Thần cầu còn không được.” Miệng rồng đã đồng ý thân phận vương chính quân của Quách Tử Mục, La Vinh Vương mừng rỡ không thôi.
Vĩnh Minh Đế hài lòng cười, bước vào ngự liễn.
“Khởi giá…”
Long xa chậm rãi nâng lên, La Vinh Vương cung tiễn hoàng đế. Cho tới khi không còn thấy hình bóng cỗ kiệu, La Vinh Vương lập tức kéo Quách Tử Mục về phòng.
Vào phòng, La Vinh Vương tháo mặt nạ Quách Tử Mục ra, kéo y nằm lên giường, khẩn trương hỏi han. “Thân mình còn đau không? Vừa rồi quỳ lâu, mau đưa đầu gối cho ta nhìn.”
Bị ấn ngồi lên giường, Quách Tử Mục ôm chặt eo, dụi đầu vào ngực ông. La Vinh Vương dừng động tác, sau đó vuốt ve tóc y. “Vừa rồi đã để ngươi chịu ủy khuất. Tử Mục, ngươi chịu khổ rồi, ta tuy là vương gia, nhưng không chí lớn, không quyền thế, ta…”
“Lúc thành thân, ta mang mặt nạ, mọi người có cười nhạo ngài hay không?”
Bị chen ngang, La Vinh Vương ngây ngẩn.
“Ta không thích người khác nhìn thấy mặt. Vừa rồi, ta rất sợ hoàng thượng bắt ta tháo mặt nạ.”
La Vinh Vương đau lòng,
Vỗ vỗ, xoa xoa.
“Đừng sợ đừng sợ. Cho dù ta không có quyền thế, nhưng cũng là vương gia. Cho dù hoàng thượng nhìn thấy mặt ngươi, ngài sẽ không có tâm tư gì. Nếu ngài dám, ta sẽ đi tìm quân hậu.” Vì chọc tiểu nam thê vui vẻ, La Vinh Vương dám lớn gan dùng bí sử hoàng gia dụ dỗ.
“Hoàng thượng vô cùng sợ vợ. Ngài đánh không lại quân hậu. Giang sơn Yến quốc do Đại gia trông coi, hoàng thượng nếu có sắc tâm, tuyệt đối không có sắc đảm.”
Quách Tử Mục quả nhiên nở nụ cười.
Kéo giãn khoảng cách với Quách Tử Mục, La Vinh Vương nửa quỳ định xem đầu gối y. Quách Tử Mục ôm cổ La Vinh Vương không cho xem, còn nói một câu khiến La Vinh Vương chống đỡ không nổi.
“Chân ta không còn sức, ngài ở lại với ta.”
La Vinh Vương ngửa đầu, giống như sắp chảy máu mũi. Thiệu Vân An mà ở đây nhất định sẽ kêu. [Quách tiểu ca, ngươi nguyên lai không phát triển theo hướng ngạo kiều thụ, ngươi căn bản là phát triển theo hướng dụ thụ!]
Trên ngự liễn, Quách Tốn tò mò hỏi. “Hoàng thượng, vì sao ngài không kêu người nọ tháo mạt nạ?”
Vĩnh Minh Đế liếc xéo ông một cái. “Ngươi cho là trẫm tới vương phủ nhìn mỹ nhân?”
Quách Tốn không dám thừa nhận ông đúng là nghĩ như vậy, nịnh nọt nói. “Nô tài đương nhiên biết hoàng thượng không tới xem mỹ nhân, chỉ là nghe nói, người nọ khuynh quốc khuynh thành, nô tài cảm thấy có chút khoa trương. Nếu hắn thực sự khuynh quốc khuynh thành, hắn thích vương gia, nô tài thật sự có chút lo lắng.”
Vĩnh Minh Đế lười biếng dựa vào kiệu, nói. “Trẫm đã nhắc nhở đó thôi, hoàng thúc cho là hắn thật lòng, trẫm đâu cần phải làm ác nhân. Chỉ là…”
Biểu tình Vĩnh Minh Đế trở nên nghiêm trọng. Quách Tốn hỏi. “Chỉ là cái gì?”
Vĩnh Minh Đế bộ dáng “không dễ giải quyết”, nói. “Trẫm vừa nãy khoác loác, nói hôn sự của hoàng thúc lần nảy phải làm lớn, nhưng mà bạc, ai ra?”
Quách Tốn nuốt khan.
“Quốc khố hiện tại trống không như cũ, ngân lượng từ việc bán trà không thể lãng phí. Ngươi nói cho trẫm nghe thử, bạc này, ai ra?”
Quách Tốn nhéo bắp đùi (nín cười đó), nói. “Vương gia đại hôn, hoàng thượng đương nhiên phải xuất một phần. Nô tài nghĩ, Vương chính quân xem như xuất thân từ Vương gia, không bằng, để hai vị thần tài kia xuất một phần?”
Vĩnh Minh Đế nhìn Quách Tốn, ánh mắt dường như muốn nói. “Tại sao giờ này trẫm mới phát hiện ra ngươi là nhân tài?” Vĩnh Minh Đế vỗ đùi. “Cứ làm như thế!”
Quách Tốn. “…”
Đợi tới khi Vĩnh Minh Đế đến phủ tướng quân, bữa tối đã chuẩn bị xong. Ba hài tử bị lão phu nhân và lão chính quân mang đi dùng bữa với những người khác. Trong An Tư viện chỉ có quân hậu, Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, Đại lão tướng quân và Vĩnh Minh Đế vừa mới tới.
Vĩnh Minh Đế vừa đến, quân hậu lập tức nói. “Đồ ăn hôm nay do Vân An đích thân làm, thần chờ không kịp.”
Vĩnh Minh Đế hơi chột dạ, ngoài mặt tươi cười. “Hoàng thúc muốn tái hôn, muốn thú chính quân, trẫm…”
“Phốc, khụ khụ khụ…”
Một tiếng ho khan bất ngờ gián đoạn lời giải thích của Vĩnh Minh Đế, ở mức độ nào đó là đang giúp hắn. Thiệu Vân An quả thực là không cố ý, nhưng bị sặc nước bọt không nín được. Vương Thạch Tỉnh vỗ lưng cho hắn, lão tướng quân nhanh chóng rót chén trà, cũng vỗ lưng.
Rốt cuộc cũng ngừng, Thiệu Vân An nhấp ngụm trà, áy náy giải thích. “Xin lỗi, đột nhiên bị sặc.”
Vĩnh Minh Đế cười hỏi. “Có phải bị lời của trẫm dọa sợ hay không?”
Thiệu Vân An thành thật gật đầu, lớn mật hỏi. “Hoàng thượng, Mộ Dung bá bá, ách, Vương gia thú, chắc không phải là, Quách Tử Mục chứ?”
Vĩnh Minh Đế xua tay. “Hoàng thúc để các ngươi gọi bá bá, các ngươi cứ việc gọi như thế. Người hoàng thúc muốn thú chính là gia nô trong phủ các ngươi, Quách Tử Mục.”
“Sao lại nhanh thế” Thiệu Vân An kinh ngạc. Ngày hôm qua Quách tiểu ca còn đang sầu muộn, không biết làm thế nào câu dẫn Mộ Dung bá bá, mà hôm nay hai người đã chuẩn bị thành thân rồi? Chẳng lẽ tối hôm qua hắn đi ngủ, là ngủ cả một năm sao?
Vĩnh Minh Đế trêu đùa. “Không nhanh. Hoàng thúc và hắn đã thực hiện chu công chi lễ, nếu không mau thành thân, coi chừng không lâu nữa hài tử sẽ ra đời.”
“Ta…” Thiệu Vân An xém chút là phun ra chữ “fuck.” “Ta, thật là không nghĩ tới.” Chẳng lẽ mấy quyển truyện hắn đưa có tác dụng ư? (Có ai biết là truyện gì không?)
Quân hậu nhàn nhạt lên tiếng. “Hoàng thượng, dùng bữa đi, đồ ăn nguội rồi.”
Vĩnh Minh Đế lập tức đáp. “Dùng bữa dùng bữa, trẫm đói bụng.”