Nói xong liếc nhìn Đào Dương, vội bổ sung thêm: ”Còn cả việc A Đào của chúng ta chịu một bình rượu kia nữa!”
Đào Dương sờ lên vết sẹo dưới chân tóc, hùa theo Đại Lâm ca ca của y, giả vờ ra vẻ người bị hại: ”Bình rượu đó hại ta chịu không ít đau khổ đâu đó!”
”Này!” Đột nhiên Vương Dụ Tôn khó chịu nói: ”Các người có nói đạo lý không vậy! Đừng có chuyện gì cũng đổ hết lên đầu ta! Ta đâu có bảo bọn chúng đánh huynh! Huống chi cuối cùng ta còn xông lên cản chúng mà!”
”Còn chuyện bắt cóc Mạnh ca thì sao!” Trương Vân Lôi kéo Mạnh Hạc Đường tới, nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: ”Cái này dù sao cũng nên trách ngươi chứ!”
”Biện…” Mạnh Hạc Đường kéo tay áo Trương Vân Lôi, ra hiệu bản thân y không để ý đến chuyện đó.
Vương Dụ Tôn vội vã giải thích cho bản thân: ”Lần đó là ta bảo chúng bắt Châu Cửu Lương, đám đần đó bắt nhầm! Ta cũng đã nói bọn chúng thả người ra rồi! Chúng không chịu nghe!”
”À! Bắt ta thì không sai hả?” Châu Cửu Lương nhíu mày nói.
Lần này Vương Dụ Tôn không còn lời nào để nói, lúng túng chớp mắt mấy cái, quay qua chỗ khác nhỏ giọng lầm bầm: ”Ta cũng đâu có định làm gì huynh, ta chỉ muốn cầu tài thôi, không muốn gánh mạng người trên lưng.”
Lý Hạc Đông chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của họ, suy nghĩ một lát, đột nhiên rít một hơi: ”Như vậy xem ra là những chuyện xấu hắn làm cũng đâu có sai lầm gì lớn, nếu thật sự đi tự thú, nhiều lắm là hắn chỉ ngồi tù mấy năm thôi!”
Tạ Kim lập tức phì cười: ”Ngươi rành thật nhỉ!”
”Cút!” Lý Hạc Đông thưởng cho hắn một đạp, đếm ngón tay tính tội danh cho Vương Dụ Tôn: ”Tổ chức bắt cóc, kết quả lại bắt nhầm người, kêu thả người, thủ hạ lá mặt lá trái không nghe lời, chuyện đoạt gia sản thì là Vương lão gia tự nguyện trao ra, đúng là không thể tính thành một tội danh được…”
Vương Cửu Long nghe vậy thì không vui: ”Ơ? Sao lại không phải tội!”
”Trời ơi! Vốn cũng không phải mà!” Lý Hạc Đông lười giải thích với hắn, tiếp tục tính: ”Bắt có Đại Lâm còn chưa đủ, thủ hạ tự tiện quyết định đánh Đào Dương bị thương, ngươi còn đi can, lén đổi thuốc của tiệm thuốc Châu Ký, nói cho cùng vẫn là bản thân Cửu Thái không cẩn thận, cộng thêm chuyện giúp nha môn bắt được một đám thổ phỉ, có công lao, tính như vậy…Chắc chắn là không thể phán tội chết được.”
”A——-!”
Mọi người đồng thanh kêu lên, có vẻ như rất thất vọng, Vương Dụ Tôn nhìn bọn họ với vẻ ghét bỏ, lạnh giọng nhắc nhở: ”Này này này! Ta còn ở đây đấy!”
”Chẳng trách tiểu tử nhà ngươi không sợ bọn ta đi báo quan! Hóa ra là đã phủi sạch sẽ quan hệ của bản thân rồi!” Dương Cửu Lang nói, thu cánh tay ôm cổ của hắn lại, giận dữ xô hắn một phát: ”Đúng thật là! Không thể nào thông cảm được cho ngươi!”
”Đúng vậy! Không đồng cảm được với ngươi!” Quách Kỳ Lân tức hổn hển hừ với hắn một cái: ”Ngươi không được lên làm hội trưởng! Ngươi tự làm tự chịu! Hừ!”
Bầu không khí này lại khiến lòng Vương Dụ Tôn dễ chịu hơn nhiều, nhìn mỗi người bọn họ ai nấy đều tức nổ phổi, Vương Dụ Tôn không kìm được cúi đầu bật cười, liếc nhìn ly trà trên bàn, lần nữa cầm lên đưa đến bên miệng, ngửa đầu uống cạn.
Dương Cửu Lang liếc nhìn hắn: ”Bây giờ ân oán không phải chỉ uống tách trà là có thể chấm dứt!”
Vương Dụ Tôn không quan tâm tới hắn, vẫn cười như cũ, bỏ tách trà không xuống, đột nhiên đứng dậy, đi thẳng đến cầu thang.
”Ngươi đi đâu đó?” Dương Cửu Lang hỏi.
Vương Dụ Tôn không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, chỉ giơ tay lên phất tay với họ, dùng giọng điệu thoải mái trả lời hắn: ”Đi tự thú!”
”Hắn mà giác ngộ được vậy sao?” Dương Cửu Lang nói với vẻ ghét bỏ, mọi người cũng không tin.
Nhưng Vương Dụ Tôn bước lên cầu thang thật, đi lên lầu hai, cuối cùng dừng lại trước mặt Hầu Chấn, nói vài câu, chợt thấy Hầu Chấn gật đầu, vẫy tay với phía cửa đại sảnh, hai quan binh đi theo ông ấy tới lập tức chạy lên lầu, bắt Vương Dụ Tôn lại.
Hiện trường lập tức yên tĩnh, đám ông chủ còn đang nịnh bợ Tần Tiêu Hiền cũng đồng loạt dừng nịnh nọt, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn Vương Dụ Tôn bị hai quan binh đưa từ trên lầu hai xuống, không biết đây là chuyện gì.
Mạnh Hạc Đường cứ căng thẳng nhìn hắn, tay xuôi bên người liên tục nắm lấy vạt áo, Châu Cửu Lương để ý thấy y là lạ, bình tĩnh nắm lấy tay y.
Toàn thân Mạnh Hạc Đường run lên, chậm rãi quay đầu lại, Châuu Cửu Lương mỉm cười với y, chỉ vào Vương Dụ Tôn, nhẹ giọng hỏi y: ”Không đi nói lời tạm biệt sao? Nếu hắn bị đưa về nguyên quán để đi tù, có lẽ cả đời này sẽ không gặp lại được nữa đâu.”
”Ta có thể không?” Mạnh Hạc Đường giương mắt nhìn hắn, khẽ nhíu mày: ”Nhưng mà cậu sẽ không giận chứ?”
Châu Cửu Lương cười nuông chiều, gập ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt y: ”Ta đã giận bao giờ đâu, đều là trêu huynh thôi.”
Mạnh Hạc Đường cũng cười đáp lại hắn, đúng lúc này Vương Dụ Tôn đi ngang qua trước mặt mọi người, mọi người vừa định tới tạm biệt hắn, thấy Mạnh Hạc Đường bước tới bên cạnh hắn thì lại cùng biết điều lùi lại.
Mạnh Hạc Đường không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn, trong đôi mắt hạnh sáng lấp lánh chứa đựng sự vui mừng và một chút sự không nỡ không dễ nhận ra.
Vương Dụ Tôn biết y đang lo điều gì, nhẹ nhàng giương môi lên, cười với y: ”Tên tâm, Hầu đại nhân nói ta lạc đường biết quay đầu, có công bắt thổ phỉ, cho nên miễn tội tử hình cho ta, chỉ phạt tù 10 năm thôi.”
”10 năm hả!” Dương Cửu Lang chen miệng vào, ra vẻ tiếc nuối tặc lưỡi: ”Lúc ngươi ra tù chẳng phải đã hơn 30 tuổi rồi sao, thanh xuân tươi đẹp, cứ vậy mà trôi qua rồi!”
Châu Cửu Lương tiếp lời, cười nói: ”10 năm là vừa vặn, không nhiều không ít lại chính là thời gian tranh cử hội trưởng lần kế tiếp, ngươi cố gắng cải tạo đi, tranh thủ ra tù sớm, đến lúc đó, chúng ta lại quang minh chính đại đấu một trận.”
Vương Dụ Tôn bật cười, không để ý đến họ nữa, lại nhìn về phía Mạnh Hạc Đường, hít một hơi: ”10 năm quá lâu, chúng ta không ai đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, có lẽ từ lần tạm biệt này cũng chính là không gặp lại nữa, huynh có thể đồng ý với ta một nguyện vọng không?”
Mạnh Hạc Đường gật đầu: ”Ta đồng ý với cậu.”
Vương Dụ Tôn đưa mắt nhìn Châu Cửu Lương, sau đó chậm rãi bước tới, đến gần Mạnh Hạc Đường một chút, thử hỏi y: ”Ta có thể…Ôm huynh một cái không?”
”Ôi chao~”
Mọi người ồn ào với vẻ cười trên nỗi đau của người khác, đồng loạt nhìn Châu Cửu lương, Châu Cửu Lương thì lại không quan tâm, bất đắc dĩ cúi đầu cười, thoải mái quay lưng đi.
Mạnh Hạc Đường thấy Cửu Lương như vậy là đã ngầm cho phép, y hơi giương môi lên, quay người chủ động ôm lấy Vương Dụ Tôn, con ngươi của Vương Dụ Tôn run lên, sau khi lấy lại tinh thần, hắn từ từ giang hai cánh tay ra, ôm chặt lấy y.
Lần này mọi người cũng không còn ồn ào nữa, chỉ mỉm cười nhìn họ, lúc vô tình nhìn lướt qua Quách Kỳ Lân thấy Mạnh Hạc Đường lén lút nhét hai chiếc khăn tay vào trong túi của Vương Dụ Tôn, lúc này hắn đưa tay chỉ về hướng họ, vừa định nói gì đó, Đào Dương đè tay hắn xuống, khe khẽ lắc đầu với hắn.
”Ta sẽ mãi mãi nhớ huynh.” Vương Dụ Tôn cũng không lưu luyến sự ấm áp không thuộc về hắn này, nhẹ nói câu đó bên tai Mạnh Hạc Đường, ngay sau đó buông y ra, chắp tay với mọi người, quay người đi theo quan binh rời khỏi Minh Nguyệt Lâu.
Mạnh Hạc Đường nhìn theo bóng lưng hắn, cuối cùng không kìm được mà thấy mũi cay cay, mười năm thật sự quá lâu, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng y cũng sẽ mãi mãi ghi nhớ hắn, nhớ rằng trong đời mình từng xuất hiện một người như vậy.
Mạnh Hạc Đường hít một hơi, quay người trở lại bên cạnh Châu Cửu Lương, nắm lấy cánh tay hắn, mỉm cười với hắn: ”Chúng ta về nhà thôi.”