“Kiếm trận!”
Tiêm Tiêm kiến thức bất phàm, vừa thấy cảnh này thì vốn ngẩn ngơ lập tức đại hỉ mà Việt Tông thì mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hiển nhiên đồng dạng cũng biết rõ đại uy năng của kiếm trận.
Hàn Lập mặt không biểu tình, tay áo run lên. Một vòng bảo vệ màu xanh lá cây bay cuộn ra về sau, màn sáng trên không trung mơ hồ rồi vô thanh vô tức trở nên trong suốt, cuối cùng ẩn nấp vô hình, phảng phất như dị tượng vừa rồi căn bản không tồn tại.
Lúc này Tiêm Tiêm và Việt Tông vừa thấy Xuân Lệ kiếm trận thần diệu như thế, đối với Hàn Lập lại càng thêm tin tưởng. Bọn họ sau khi nhìn nhau thì lập tức tới gần Hàn Lập thêm một ít, phiêu phù ở phía sau.
Hàn Lập không quay đầu nhìn lại nhưng cảm ứng được hai người này cách hắn có hơn hai mươi trượng, thật không biết tốt xấu, thoáng một cái khoảng cách đã quá gần mà trong một lát công phu này, phương hướng Hàn Lập vừa nhìn thoáng qua đột nhiên truyền đến vài tiếng “xì xào” huyên náo.
Vừa nghe xong, Hàn Lập lại cảm giác thấy một cỗ ý bực bội xông lên đầu, tâm thần thoáng một chốc trở nên không cách nào tập trung được. Trong lòng hắn cả kinh nhưng cũng may sau một khắc, Đại Diễn Quyết tự hành lưu động trong người, sau khi một cỗ hàn ý chảy qua thì tâm thần lại khôi phục như thường. Ngược lại, sau lưng Việt Tông và Tiêm Tiêm nghe thấy tiếng kêu này thì biểu hiện khác nhau.
Việt Tông hai mắt thần quang trở nên u ám dị thường, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng dị thường, hai tay vô ý thức nắm chặt rồi thoáng cái lại buông lỏng ra, phảng phất như có chút mờ mịt. Tiêm Tiêm thì trên mặt lại có một tầng thanh quang lóe lên rồi lại điềm nhiên như không có việc gì.
Bất quá nàng cũng cơ cảnh dị thường, vừa phát hiện ra tiếng kêu dị thường thì đưa ánh mắt nhìn Việt Tông bên cạnh, sắc mặt khẽ trầm xuống suy nghĩ một chút rồi đột nhiên không nói gì liền giơ tay lên. Một tấm phù đã sớm giấu ở trong lòng bàn tay bắn ra, sau khi lóe lên thì liền biến thành một mảnh sương mù lạnh lẽo.
“A!”
Việt Tông cả kinh, bởi vì tâm thần chịu ảnh hưởng nên phản ứng so với lúc bình thường chậm hơn phân nửa, cộng thêm hành động lần này của Tiêm Tiêm lại xuất kỳ bất ý nên thoáng cái bị hàn khí đem thân thể bao lại. Kết quả Việt Tông chỉ cảm thấy một cỗ băng hàn chi ý từ đầu trực tiếp hướng hai chân lan xuống. Sự bực bội trong lòng lập tức vô ảnh vô tung biến mất.
“Đa tạ tiên tử tương trợ!”
Việt Tông sua khi khôi phục sự bình tĩnh thì tự nhiên biết mình vừa rồi được nàng tương trợ nên nhìn Tinh Tộc nữ tử ôm quyền cảm ơn nói.
“Không có gì, Việt huynh nên cẩn thậ hơn một chút mà thôi.”
Tiêm Tiêm tự nhiên cười nói mà cũng không nói gì thê.
Bất quá trong lòng Việt Tông có chút kỳ quái, tu vi hắn có vẻ hơn xa vị Tiêm tiên tử này nhưng mình cũng bất tri bất giác trúng chiêu thì đối phương sao có thể vô sự. Chẳng lẽ trên người đối phương có mang theo cực phẩm bảo vật trấn hồn thanh tâm gì đó?
Không chờ Việt Tông suy nghĩ thêm, đám sương mù hướng tây nam xáo động kịch liệt một hồi rồi mấy cái bóng đen lớn gần một trượng hùng hổ xuất hiện. Chỉ sau mấy cái chớp động thì trong tiếng kêu quái dị bỗng nhiên chạy ra khỏi sương mù, chân dung lộ ra trước mặt ba người. Đúng là từng con ma cầm hình dáng như đại bàng nhưng gương mặt lại giống như một nữ nhân, đồng thời nơi vốn hẳn sinh ra hai mắt thì lúc này lại cao thấp song song có bốn con mắt màu bích lục. Theo đó, khuôn mặt nữ tử thoạt nhìn có chút thanh tú thoáng một chút trở nên dữ tợn dị thường.
Mà trong năm con ma cầm kia thì có bốn con lông vũ màu đen trắng lẫn lộn, có tu vi chừng Luyện Hư sơ kỳ, riêng trong đó có một con lông vũ trắng như tuyết, khí tức cường đại nhất đã có tu vi Luyện Hư hậu kỳ.
“Lạc lạc, dĩ nhiên là người Linh giới, thật tốt quá, lần trước ăn Linh giới nhân kia có lẽ đã mấy trăm năm trước rồi.”
Con ma cầm cường đại nhất kia một khi nhìn rõ ba người Hàn Lập thì phát ra thanh tiếng người mơ hồ không rõ, thanh âm thô ráp dị thường, rất khó nghe. Hàn Lập nghe vậy thì trên mặt vẫn bình thản, chỉ đứng nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn con ma cầm cầm đầu không nói gì.
Bất quá con ma cầm có tu vi Luyện Hư hậu kỳ này tựa hồ linh trí cực cao, kế tiếp nó cũng không mang theo bốn gã thủ hạ vội vã nhào tới phía trước mà đứng từ xa nhẹ nhàng vỗ hai cánh lơ lửng trên không trung, yêu mục không ngừng hướng về phía ba người Hàn Lập quét tới quét lui như thể đang cân nhắc thực lực của hai bên.
Hàn Lập thấy tình hình này thì khẽ cau mày rồi bỗng nhiên nhảy lên rồi đột nhiên giơ một tay lên. Năm viên châu sau khi bắn ra, nhoáng một cái đã hóa thành thanh quang to cỡ nắm đấu, sau vài cái chớp động quỷ dị thì bỗng nhiên đến trước mặt năm con ma cầm.
Mấy con ma cầm này có chút ngoài ý muốn nhưng sau khi con cầm đầu kêu to một tiếng thì chúng bỗng nhiên tản ra, cũng không có ý tứ đón đỡ mà đơn giản là tránh né. Dù sao vô luận là ma cầm hay là linh cầm, độn thuật đều nhanh chóng viễn siêu sinh vật trên mặt đất nhưng Hàn Lập thấy vậy thì khóe miệng khẽ nổi lên một tia cười lạnh, một tay đột nhiên bấm pháp quyết. Năm khỏa thanh quang sau khi bắn ra thì phương hướng biến đổi, đột nhiên hướng về chỗ không người giữa năm con ma cầm đồng thời vọt tới.
Kết quả sau tiếng nổ “ầm ầm” thì năm đoàn thạch quang tụ lại cùng một chỗ đồng thời bạo liệt ra. Lập tức tiếng sấm nổ vang, vô số hồ quang màu xanh chớp động, lập tức tràn ngập trong phạm vi chục trượng, đem năm con ma cầm không kịp đề phòng bao phủ bên trong.
Hồ quang nhằm năm con ma cầm hung hăng bổ tới, thanh sắc lôi quang chớp động đem tất cả ma cầm bao phủ vào trong đó. Hàn Lập đứng cạnh Việt Tông thấy vậy thì trên mặt lộ ra vẻ đại hỉ, khóe miệng vừa động tựa hồ muốn nói gì đó nhưng ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng kêu to từ trong lôi quang kia truyền ra, sau vài tiếng “phốc phốc” thì trong lôi quang phun ra năm đạo cột sáng màu trắng.
Những cột sáng này trong lôi quang cuồng quét một trận, thanh sắc lôi quang vốn thanh thế thật lớn nhưng lại nhanh chóng bị tiêu diệt. Một lát công phu sau, tiếng sấm vừa dứt thì thấy năm con ma cầm từ trong thanh quang xông ra, sau đó quay về sau, trong miệng thi nhau phát ra tiếng kêu huyên náo.
Khó trách những con ma cầm này bạo nộ như thế. Giờ phút này toàn bộ số ma cầm, ngoại trừ con cầm đầu kia chỉ có một cánh có chút bị cháy đen thì số còn lại toàn thân đầy vết thương, tản mát ra mùi cháy khét lẹt.
Chúng mặc dù đã ngăn được một kích vừa rồi nhưng lôi châu của Hàn Lập tương đương một kích toàn lực của tồn tại Luyện Hư Kỳ, nên mấy viên cùng bạo liệt một chỗ lại không kịp đề phòng thì sao có thể không bị thương tích.
Lúc này bốn con kia ngoài thân toàn mùi khét, trên mặt đầy vẻ cuồng nộ, sua khi phát ra vài tiếng kêu thì lập tức hung dữ xống tới Hàn Lập. Chúng hân không thể đem Hàn Lập xé ra thành vô số mảnh rồi sau đó nuốt tươi vào bụng.
