– Có bản lĩnh thì tới.
Lăng Hàn tiếp tục đào bậc thang, mới mặc kệ bọn họ.
Bảy người tức điên, tên nhà quê này thực sự đáng ghét.
– Chúng ta trước tiên đi ngọn núi khác nhìn.
Bọn họ không dám lại đi ngọn núi của Lăng Hàn.
– Có nên phái một người trở lại thông báo không?
Hồ Tĩnh chần chờ nói.
– Phái ai đi?
Hồ Xán trợn mắt.
– Hiện tại ai cũng không muốn rời đi a? Lại nói, qua lại một chuyến ít nhất phải mất ba bốn năm, còn có thứ tốt lưu lại sao?
Sáu người còn lại đều im lặng không lên tiếng, ngược lại bọn họ người nào cũng không chịu rời đi.
Bảo tàng của Thiên Hà Vương, có người nói có quan hệ tới Tiên Vực.
– Đi, đi đỉnh núi khác nhìn!
Bảy người chung quy không có một người rời đi, bước về phía một ngọn núi bên cạnh.
Lăng Hàn không quản, hắn vui vẻ thu Thần Thiết, một đường từ từ đi lên, chỉ cần bảy người này không rời nơi đây, hắn liền không vội.
Sau một ngày, hai người mới rốt cục đi tới trên đỉnh ngọn núi.
Đến nơi này, cái móng vuốt kia tản mát ra khí tức càng thêm đáng sợ, để trái tim của Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng đều đập mạnh, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bể mất.
– Ngươi có muốn tránh một chút hay không?
Lăng Hàn nhìn Nữ Hoàng hỏi.
– Hiện tại còn chịu đựng được, thời điểm không được sẽ nói.
Nữ Hoàng ôn nhu nói.
Lăng Hàn gật đầu, phóng tầm mắt đánh giá.
Cung điện bị cự trảo oanh kích đã từng cực kỳ huy hoàng, vẫn có thể thấy, một viên ngói một viên gạch đều không phải phàm vật, bây giờ còn có từng tia từng tia ánh sáng thần thánh lưu chuyển, thế nhưng bị cái móng vuốt này vỗ một cái, thần tính tinh hoa trong đó bị phá hoại triệt để, ít có mấy khối còn hoàn hảo không chút tổn hại.
– Đây là… Thanh Nguyên Ngọc Thạch!
Lăng Hàn nhận ra được, không khỏi kinh hãi.
Đây là Thánh liệu, truyền thuyết chỉ cần đạt đến to bằng nắm tay, liền có thể thông linh, thai nghén ra một sinh linh. Mà Thánh liệu thông linh, khái niệm này nghĩa là gì? Ngày sau có thể thành Thánh Nhân!
Như cha của Thạch Hoàng vậy.
Trước mặt Thanh Nguyên Ngọc Thạch là tài liệu chính xây cung điện, cái này đâu chỉ to bằng bàn tay, quả thực chính là một ngọn núi nhỏ!
Lăng Hàn cũng có loại mạnh động muốn nhổ nước bọt, tuy Thanh Nguyên Ngọc Thạch chỉ có cấp mười bảy, thuộc về Thánh liệu cấp thấp nhất, nhưng lấy ra làm tường, đây là lãng phí thế nào?
Chẳng trách ngay cả bộ tộc ở Tiên Vực cũng muốn mơ ước Thiên Hà Vương, không tiếc vô công, chuyện này… xác thực để cho người đỏ mắt a!
Đáng tiếc chính là, đại bộ phận Thanh Nguyên Ngọc Thạch đều bị một trảo kia làm hỏng, mất đi tất cả thần tính, đã biến thành phế liệu, để Lăng Hàn chỉ muốn nện ngực.
Hắn, đều là của hắn a!
Cái móng vuốt kia là của ai, ngày sau tất nhiên sẽ tìm hắn tính sổ!
Lăng Hàn tìm kiếm, thu Thanh Nguyên Ngọc Thạch còn lại vào Hắc Tháp, một bên kiếm, hắn một bên đau lòng, nếu người khác thấy nhất định sẽ kỳ quái không ngớt, ngươi nha, làm sao kiếm Thánh liệu còn một bộ muốn cùng người đánh nhau?
Đại bộ phận cung điện đã bị hủy, cho dù rất nhiều gian phòng không có bị cự trảo trực tiếp đả kích, nhưng vẫn chịu đến phá hoại nghiêm trọng.
Có thể tưởng tượng, lúc đó một trảo này nhấn xuống, nhấc lên sóng trùng kích đáng sợ, ngay cả cung điện do Thánh liệu tạo nên cũng không ngăn được, bị chấn thành phế tích.
Đây là một vị Thánh Vương ra tay, mới có thể lấy một đạo dư âm liền phá hoại Thánh liệu… Thánh liệu cấp thấp nhất.
Lăng Hàn cùng Loạn Tinh nữ hoàng một bên vòng quanh cung điện, một bên thu lấy Thanh Nguyên Ngọc Thạch, quản hắn tốt hay không tốt, trước tiên thu lấy lại nói, sau này lại chậm rãi tựa chọn. Hắn như cá diếc sang sông, người đến chỗ nào, mảnh ngói cũng không còn.
Nữ Hoàng Đại Nhân hé miệng cười, chỉ cảm thấy thú vị.
Bọn họ rất nhanh quét sạch xong khu vực xa nhất phía ngoài, xuất phát về phía trong, chỉ thấy cự trảo này cắm vào trong cung điện, phá vỡ mặt đất, hiện ra một không gian.
– Kho báu!
Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng liếc nhìn nhau, đều nói.
Dưới cung điện còn có một không gian, không phải kho báu là cái gì?