– Nếu phu nhân tới Ngự Linh Các, lão phu có thể bảo đảm, ngươi vừa gia nhập sẽ lập tức là trưởng lão nội môn, Ngự Linh Các ta chắc chắn sẽ dùng toàn lực để hỗ trợ ngươi tu luyện, giúp ngươi sớm đột phá đến cấp bậc Hư Vương Cảnh!
Mỹ phụ xinh đẹp kia chỉ tỏ ra thờ ơ, không quan tâm đến những lời tranh cãi ầm ĩ xung quanh, mà đang nhíu chặt mày đứng đó, tựa như đang chờ ai đó, thỉnh thoảng lại nhìn quanh.
Bị bọn họ gây phiền nhiễu, nàng mới lắc đầu nói: – Xin lỗi các vị, thiếp đã có tông môn, cũng không định rời khỏi tông môn hiện tại, cho nên mong chư vị không cần lãng phí thời gian với ta nữa.
– Có tông môn cũng không sao cả. Lão giả Ngự Linh Các vừa mới đưa ra điều kiện cao để mới nàng liền cười ha hả nói:
– Lão phu cũng không cần ngươi rời khỏi tông môn hiện tại, phu nhân hoàn toàn có thể dùng thân phận hiện tại gia nhập Ngự Linh Các ta, điều này cũng không mâu thuẫn gì cả.
Vì lôi kéo thiếu phụ xinh đẹp này, lão tựa hồ nới lỏng điều kiện ra rất nhiều, cũng không ngại nàng đã có tông môn.
– Xin lỗi, nhưng ta không có ý nghĩ này. Thiếu phụ vẫn lắc đầu như cũ.
– Lâm trưởng lão. Dương Khai đi tới bên này, lên tiếng gọi thiếu phụ.
Nghe được tiếng gọi, ánh mắt Lâm Ngọc Nhiêu liền sáng ngời lên, vội vàng quay đầu, hớn hở nói: – Tông chủ, rốt cục ngươi cũng đã đi ra.
Dương Khai khẽ gật đầu, nhìn xung quanh nói: – Sao chỉ có một mình ngươi, Tiền Thông và những người khác đâu?
Lâm Ngọc Nhiêu há miệng định nói rồi lại thôi, trên mặt lộ vẻ khó xử: – Nói chuyện ở đây không tiện lắm, chúng ta vừa đi vừa nói.
Thấy vẻ mặt nàng khác thường, Dương Khai cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu nói: – Được.
– Vị bằng hữu này xin chậm đã! Thấy Dương Khai định dẫn Lâm Ngọc Nhiêu đi, mấy vị trước đó vây quanh Lâm Ngọc Nhiêu vội vàng cản trước mặt Dương Khai.
– Có chuyện gì? Dương Khai khẽ nhíu mày.
Lão giả vừa nói chuyện trước đó mỉm cười, ôm quyền khách khí nói: – Xin hỏi bằng hữu, ngươi có phải là tông chủ của tông môn vị phu nhân này đang ở không?
– Phải, làm sao?
– Cũng không có gì, lão phu là đại trưởng lão Ngự Linh Các, đại biểu cho Ngự Linh Các muốn mời vị phu nhân này gia nhập bổn các, đảm nhiệm chức trưởng lão nội môn! Lão giả kia thấy Dương Khai chỉ là một tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh, trong lòng không khỏi có chút coi thường, nếu không sao có thể ở ngay trước mặt hắn mà đục khoét người của hắn chứ?
Dù sao, chuyện như vậy nói như thế nào cũng hơi thất đức…
– Ý của các ngươi cũng là như vậy sao? Dương Khai lại nhìn những người khác hỏi.
– Không sai. Những người kia đều gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.
– Ý của ngươi thế nào? Dương Khai quay đầu nhìn về phía Lâm Ngọc Nhiêu.
– Tông chủ cần gì phải hỏi nhiều, thiếp sẽ không rời khỏi Lăng Tiêu Tông. Lâm Ngọc Nhiêu vén sợi tóc rũ bên tai, hờ hững đáp lại.
Dương Khai khẽ gật đầu nói: – Mấy vị nghe rõ rồi chứ? Ừm, cáo từ trước.
Nói rồi, Dương Khai liền dẫn Lâm Ngọc Nhiêu định đi ra ngoài.
– Vị phu nhân này, sao ngươi không suy nghĩ kỹ lại đi? Nếu cảm thấy lão phu vẫn chưa đủ thành ý, chúng ta có thể thương lượng lại, việc gì cũng có thể giải quyết mà. Lão gia kia đuổi theo sát bên cạnh Lâm Ngọc Nhiêu, vẫn liến thoắng như cũ.
– Cút ngay!
Dương Khai lạnh lùng, nhìn lão giả quát lên chói tai.
Người ta tỏ vẻ lễ độ, Dương Khai cũng không muốn làm khó bọn họ, cho nên mới hỏi qua Lâm Ngọc Nhiêu một chút. Nhưng sau khi đối phương đã nhận được câu trả lời của Lâm Ngọc Nhiêu mà vẫn như cũ không chịu buông tha, điều này quả thật là không coi hắn vào đâu mà.
Đây chính là “chửi thẳng vào mặt”! Dương Khai cũng không phải là tượng đất, vẫn phải biết nóng tính.
Lão giả lập tức thất thần. Ngay sau đó liền sa sầm mặt xuống, cười gằn nói:
– Tiểu tử, ở đây không có chuyện của ngươi, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nếu không…
– Nếu không thì như thế nào? Ánh mắt Dương Khai lạnh băng nhìn hắn.
– Nếu không ngươi sẽ phải hối hận, đừng tưởng làm tông chủ gì đó là có thể tùy tiện ngông cuồng, ngươi là cái thá gì chứ? Tông chủ của một tông mà ngay cả tu vi thậm chí còn không bằng cả nội tông trưởng lão, ngươi mà là tông chủ cái gì chứ? Theo ta thấy, vị phu nhân này ở chỗ của ngươi chỉ là uổng phí mà thôi, chi bằng sớm góp sức cho Ngự Linh Các ta còn tốt hơn.
Trong lúc lão giả kia nói chuyện, những võ giả khác lúc trước ngỏ ý mời Lâm Ngọc Nhiêu cũng thi nhau chen miệng vào, tất cả đều cố tình đánh giá thấp tu vi của Dương Khai, khuyên hắn nên buông tha cho Lâm Ngọc Nhiêu, chớ làm mất đi tương lai tươi sáng của nàng.
– Ồn ào cái gì? Dương Khai cảm thấy phiền không chịu nổi, lạnh lùng nói: – Lâm trưởng lão đã cự tuyệt các ngươi, các ngươi còn léo nhéo dây dưa không thôi, không xem ta ra gì có phải không?
– Lão phu cần gì phải xem ngươi ra gì chứ? Tức cười! Lão giả hừ lạnh nói.
Những người khác cũng đều nhìn Dương Khai với vẻ khinh thường, hiển nhiên đúng là không xem hắn ra gì.
Xung đột ở bên này đã thu hút sự chú ý của không ít người. Thấy Dương Khai chỉ là một tên Phản Hư lưỡng tầng cảnh nhỏ bé, không ngờ lại dám trêu chọc vào địch nhân như vậy, bọn họ đều lộ ra vẻ thương hại, thầm cảm thấy Dương Khai có mắt không tròng, chắc chắn phải chịu thiệt thòi lớn.
– Lão già kia, nếu ngươi không muốn chết thì đừng trêu chọc hắn. Đừng nhìn tu vi hắn không cao mà khinh thường, hắn không phải là người mà các ngươi có thể đối phó đâu.
Bỗng nhiên, một âm thanh đột ngột vang lên. Đám người lão giả nhướng mày, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chợt nhìn thấy một thanh niên tướng mạo không có gì nổi bật, đang chắp hai tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên cười mỉa mai.
Bị một người như vậy cố tình hạ thấp, dĩ nhiên là lão giả rất phẫn nộ, sắc mặt sa sầm xuống. Đang định nói cái gì đó, bỗng nhiên liếc nhìn thấy nơi ngực áo thanh niên kia có một biểu tượng hình đóa hoa ba cánh, sắc mặt lập tức biến đổi, tựa như đang nghĩ tới điều gì đó, liền khách khí ôm quyền hỏi: – Xin hỏi vị bằng hữu này, Vô Đạo đại nhân là gì của ngươi?
Thanh niên thản nhiên nói: – Đó là gia sư!
Những tiếng hít lạnh không ngừng vang lên, mọi người đều vô cùng khiếp sợ nhìn thanh niên kia, tựa như vừa không dám tin, lại vừa hết sức hâm mộ vậy.
– Trời ơi, không ngờ người này lại là đệ tử của Vô Đạo đại nhân.
– Nghe đồn 50 năm trước Vô Đạo đại nhân quả thật có thu nhận một đồ đệ, đáng tiếc không ai biết đó là người nào, thì ra lại chính là hắn.
– Không ngờ hắn cũng tới tham gia Huyết Ngục thí luyện.
– Vừa rồi hắn nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ tên tiểu tử Phản Hư lưỡng tầng cảnh kia cũng có lai lịch không nhỏ tương tự như hắn sao?
Sau khi biết được thanh niên này là đệ tử của Vô Đạo, thái độ của tất cả mọi người nhìn hắn cũng thay đổi, trở nên hết sức kính sợ và hâm mộ.
Lão giả Ngự Linh Các kia cũng không dám xem nhẹ lời nói trước đó của hắn nữa, cau mày hỏi: – Vị bằng hữu này, xin hỏi vừa rồi ngươi nói là…
Thanh niên vẫn chắp hai tay sau lưng như cũ, hờ hững lắc đầu nói: – Ngươi đã nghe rồi còn hỏi cái gì nữa, muốn chết thì ngươi cứ tiếp tục trêu chọc hắn đi.
Sắc mặt lão giả trắng nhợt, kiêng kỵ nhìn về phía Dương Khai, trong mơ hồ hắn dường như thấy được sau lưng Dương Khai có chỗ dựa khổng lồ vô cùng vững chắc, nên cũng không dám lên mặt nữa.