Rốt cuộc là ai?
Tô Khiết cúp điện thoại, cô nhìn phòng bệnh nặng phía trước, trong con ngươi hiện lên sự phức tạp.
Tuy rằng cô đã biết mình không phải là con gái của Tô Trung Phương, cô cũng biết mình và nhà họ Tô không có bất cứ quan hệ gì, Tô Khiết vẫn vào phòng bệnh nặng.
Trong phòng bệnh nặng, ông cụ Tô im lặng nằm ở đó không nhúc nhích cũng không thể nói chuyện.
Nhưng Tô Khiết biết ông cụ Tô có thể nghe thấy người khác nói chuyện, nếu không thì lần trước những lời nói của Tô Trung Dung không thể kích thích ông.
Nhưng cô không biết mình có nên nói chuyện này cho ông cụ Tô hay không.
Cô biết ông cụ Tô vẫn luôn yêu thương mình, thật lòng yêu thương cô, nếu ông cụ Tô biết cô không phải là cháu gái ruột của mình thì chắc chắn sẽ rất đau lòng, khó chịu đúng không?
Tô Khiết do dự một lát, vẫn không nói chuyện này ra, cô sợ lại kích thích ông cụ Tô.
Hiện tại trong tay cô nắm tất cả cổ phần của Tô thị.
Nếu cô không phải là con gái của Tô Trung Phương, cô và nhà họ Tô không có bất cứ quan hệ gì, mọi thứ của nhà họ Tô không nên thuộc về cô.
Nhưng cô nên giao Tô thị cho ai?
Cô giao cho Tô Trung Dung sao? Nếu cô giao cho Tô Trung Dung thì có lẽ không được bao lâu, Tô thị sẽ sụp đổ trong tay Tô Trung Dung, chắc chắn ông cụ Tô không muốn nhìn thấy cảnh đó.
Ngoại trừ Tô Trung Dung thì chỉ còn Tô Chí Long, nhưng từ nhỏ Tô Chí Long không học vấn không nghề nghiệp, mấy ngày nay nhà họ Tô xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng không thấy bóng dáng của anh ta…
Tô Khiết thở dài một hơi, xem ra cô phải sắp xếp chuyện này một chút.
Còn rốt cuộc ba cô là ai thì Tô Khiết cũng không muốn điều tra, dựa theo Nguyễn Bạc Vệ nói lúc ấy mẹ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người đàn ông kia chắc chắn biết.
Lúc đó người đàn ông kia không quan tâm mẹ, nhiều năm như vậy cũng không đi tìm bọn họ, cô cần gì phải điều tra.
Nhà họ Nguyễn.
“Tại sao Tô Khiết xấu xí như thế lại dai như đỉa đói?” Ông cụ Nguyễn nhìn tin tức trên mạng thì sắc mặt vô cùng khó coi.