Thủ lĩnh Hồng Trần đã phát điên, liên tung tung đấm.
Căn cứ trên mặt đất của Hồng Trần liên tiếp sụp xuống.
“Cậu Thanh, khí tức võ thuật trên người ông ta vẫn đang tăng lên!”
Satan bỗng hoảng sợ nói.
Dương Thanh cũng chú ý tới chuyện này, lông mày nhíu chặt, lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Dương Thanh hỏi: “Rốt cuộc ông ta đã uống thuốc gì?”
Satan lắc đầu: “Tuy tôi không biết nhưng có thể chắc chắn, thuốc ông ta uống có liên quan tới đám người kia”.
“Đám người kia? Người thuê Hồng Trần giết tôi hả?”
Dương Thanh cau mày hỏi.
Satan gật đầu: “Ngoại trừ thủ lĩnh, không ai biết bọn họ là ai”.
“Lần nào thủ lĩnh cũng tự mình đón tiếp bọn họ.
Có lần tôi tình cờ nhìn thấy bọn họ đưa cho thủ lĩnh một bình thuốc, chính là bình ông ta đã uống”.
Lông mày Dương Thanh lại càng nhíu chặt.
Xem ra những người kia không hề đơn giản, có thể nghiên cứu ra loại thuốc điên cuồng như vậy.
“Hay là đám người kia chỉ coi thủ lĩnh Hồng Trần là vật thí nghiệm?”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Satan khiếp sợ: “Vật thí nghiệp? Dùng một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong làm vật thí nghiệm?”
Dương Thanh cũng cảm thấy khó tin, nhưng tình hình hiện giờ của thủ lĩnh Hồng Trần phải giải thích thế nào?
Ngoài thủ lĩnh Hồng Trần còn ai tiếp xúc với những người đó không?
Dương Thanh bỗng nghĩ tới một khả năng nào đó, vội vàng hỏi.
Satan lắc đầu: “Ở Hồng Trần chỉ có thủ lĩnh từng tiếp xúc, bọn họ không thèm để ý tới những người khác”.
“À! Tôi nhớ ra rồi!”
Satan đột nhiên kinh ngạc nói: “Có lần tôi tình cờ nghe thấy thủ lĩnh nói chuyện điện thoại, bảo người ta tìm kiếm cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong”.
“Cậu Thanh thấy có liên quan tới chuyện này không?”
Nghe vậy, Dương Thanh gần như có thể xác định suy đoán trong lòng..