Quản lý lên mạng đọc được tin tức này, tâm tình tắm suối nước nóng cũng không còn nữa rồi.
[ Không sao.] Người trong ngành đâu có ai chưa từng có tin đồn hẹn hò, bọn họ không phải vẫn sống tốt đấy sao. [ Cẩm Lý!] Quản lý tức muốn sung huyết luôn rồi. [ Anh không cần lo lắng, em sẽ tự xử lý] [ Em thì xử lý cái gì chứ!] Quản lý nghi ngờ.Cẩm Lý không muốn tiếp tục tranh cãi vô bổ với quản lý, dứt khoát cút máy.
Quản lý nói chưa xong đã bị ngắt ngang, tức đến nổ đom đóm mắt.
Quản lý không tin Cẩm Lý có thể dập được tin tức này, ai ngờ quay đi quay lại, tin tức thật sự được đè xuống.
Quản lý:”…”
Chẳng lẽ tên nhóc Từ Phó Dương kia hậu phương vững chắc… Cẩm Lý nhà y bám được vào kim chủ lớn rồi!
Cẩm Lý tự làm tự ăn:”…”
Từ Phó Dương ngồi không cũng được tiếng:”…”
Từ Phó Dương lo lắng cho bố mình, không có thời gian lên mạng, thời điểm lên được mạng thì tin tức cũng đã bị đè xuống rồi, cậu chỉ có thể thắc mắc tại sao lúc bên ngoài kia ổn ào như thế mà trên mạng lại không hề có tin tức gì được.
Từ Phó Dương thắc mắc hỏi Cẩm Lý, Cẩm Lý mỉm cười không chớp mắt giải thích. Đối với lời giải thích không một chút sơ hở nào của Cẩm Lý, Từ Phó Dương nhẹ dạ cả tin liền nghe lời!
Bố Từ Phó Dương bị Cẩm Lý đánh có chút nặng, hôm mê hơn vài tiếng vẫn không chịu tỉnh, Cẩm Lý đói rồi, nhất quyết đòi Từ Phó Dương trở về làm bánh khoai cho ăn, Từ Phó Dương không muốn nhưng dưới sự năn nỉ nhiệt tình của Cẩm Lý, Từ Phó Dương cũng chịu khuất phục.
Từ Phó Dương đi rồi, Cẩm Lý quyết tâm dùng đủ mọi thủ đoạn khiến bố Từ Phó Dương tỉnh lại, sau đó vừa đánh vừa đe dọa, ép ông ta không được tìm kiếm Từ Phó Dương nữa.
Ông ta đương nhiên không chịu, sau này vẫn thỉnh thoảng bí quá hóa liều tìm đến Từ Phó Dương đòi tiền, lại toàn bị Cẩm Lý chặn đứng, đánh cho một trận rồi mới thả đi.
Nhưng đấy là chuyện của sau này, hiện tại Cẩm Lý sau khi đuổi được bố Từ Phó Dương đi, liền lục đục trở về phòng trọ của Cẩm Lý.
Từ Phó Dương đang làm bánh khoai, ở nhà hàng xóm, qua cửa sổ nhìn thấy Cẩm Lý đi về, thắc mắc gọi:” Bảo Bảo, anh!”
Cậu nhanh nhẹn tắt bếp, chạy ra ngoài, không dám gọi tên anh vì sợ gây chú ý.
Cẩm Lý không có chìa khóa, đứng ở trước cửa phòng, Từ Phó Dương chạy đến nơi, Cẩm Lý nhún nhún vai:” Em nấu bánh khoai xong chưa?”
Từ Phó Dương không để tâm đến câu hỏi của anh, hỏi:” Sao anh lại về đây rồi? Bố em…”
” À, bố em vừa mới tỉnh, nói là có việc gấp cần về, nhờ anh chuyển lời hỏi thăm đến em.”
” Sao bố em có thể về chứ! Em còn muốn đưa ông ấy đến đồn cảnh sát!”
Cẩm* hung thủ* Lý không thích điều này, trực tiếp nói vòng:” Anh cũng không rõ, nhưng hiện tại anh đang rất đói a!! Em nói sẽ vỗ béo cho anh mà!”
Từ Phó Dương bất đắc dĩ:” Được rồi, anh vào phòng đợi một chút, em nấu sắp xong rồi.”
” Dạ!” Cẩm Lý ngoan ngoãn mỉm cười với Từ Phó Dương.
Từ Phó Dương:”…”
Quá phạm quy!