Nhìn dáng vẻ Hạ Hồng Trang nôn nóng bất an, Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp lại, giống như hoàn toàn không nhìn ra đối phương đang nóng nảy.
Hà Liễu Liễu đang đấm lưng cho Từ thị, nàng ta đối với Từ thị có thể nói là thập phần hiếu thuận, đem bà ta trở thành thân sinh tổ mẫu mà đối đãi, có đôi khi Từ thị cảm thấy nha đầu kia quá hiếu thuận mình. Nhưng Hà Liễu Liễu mỗi lần đều nước mắt lả chả nhìn bà ta, nói trên đời này mình đã không còn thân nhân, tỷ tỷ ruột duy nhất còn muốn đuổi giết nàng. Từ thị cứu mạng của nàng, lại nhận nàng làm cháu gái, đó chính là ân nhân tái tạo nàng ta. Vì ân nhân làm chút chuyện có cái gì không đúng chứ? Từ thị ngẫm nghĩ thấy cũng đúng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là đáy lòng càng thêm yêu thích Hà Liễu Liễu, xa xa vượt ra khỏi cảm tình với Hạ Hồng Trang.
Hạ Hồng Trang tất nhiên đem hết thảy nhìn vào trong mắt, chỉ là nàng ta tuy rằng cũng muốn lấy lòng Từ thị, chỉ tiếc trước mắt nàng ta sống ở Hàn lâm phủ, không có cách nào bên người chiếu cố ngày đêm như Hà Liễu Liễu. Ở điểm này, sợ là nàng ta sẽ bại bởi Hà Liễu Liễu.
Mà thái độ Hà Liễu Liễu đối với nàng ta cũng phi thường lãnh đạm.
Hạ Hồng Trang có đôi khi sẽ nghĩ, chẳng lẽ Hà Liễu Liễu có thù oán gì với mình sao? Mặc dù đối phương mỗi lần nhìn đến nàng ta đều là cười tủm tỉm, nhưng Hạ Hồng Trang chính là từ đáy lòng cảm thấy bất an, cho nên dưới tình hình chung, Hà Liễu Liễu không nói chuyện với nàng ta thì nàng ta cũng tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm Hà Liễu Liễu.
Hạ Liên Phòng đem hành động quái dị giữa hai người này nhìn vào trong mắt. Người khác không biết đây là có chuyện gì, chẳng lẽ nàng còn không biết sao?
Hà Liễu Liễu thấy hai tỷ muội Hạ Liên Phòng tới, trong lòng mất hứng, nàng ta suốt ngày không dấu vết ở trước mặt Từ thị nói xấu Hạ Liên Phòng, dẫn đến ấn tượng của Từ thị với Hạ Liên Phòng càng thêm kém, nay thấy Hạ Liên Phòng đến thỉnh an, cũng không biết tại sao lại âm dương quái khí nói: “Liên nhi là công chúa, mỗi ngày bận rộn, tại sao còn có thời gian rảnh đến nhìn lão thái bà này chứ?”
Hạ Liên Phòng không thèm chấp Từ thị, vẫn tao nhã cười: “Tổ mẫu nói gì vậy, cháu gái vẫn là cháu gái tổ mẫu, nghe nói tổ mẫu gần đây thân mình không khỏe, nếu không tới thăm, chẳng phải là làm cho người khác chê cười sao? Nhưng mà may mắn có Hà cô nương ở bên người hầu hạ tổ mẫu, như vậy cháu gái cũng đủ yên tâm, chung quy Hà cô nương đối với tổ mẫu mà nói, chính là không kém thân tôn nữ là bao nhiêu đâu.”
Khi nói chuyện, vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Hà Liễu Liễu. Hà Liễu Liễu bị cái nhìn này làm cho tim đập thình thịch, luôn cảm thấy trong lời nói của đối phương có ý khác.
Hạ Hồng Trang đứng ở một bên, có chút chân tay luống cuống, vốn nàng ta vẫn có lòng ganh tỵ với Hạ Liên Phòng, nhưng từ khi biết mình không phải huyết mạch Hạ gia, đáy lòng trừ bỏ lúc ban đầu ghen tị còn cảm nhận được một tia kính sợ. Nhưng cái này cũng không đại biểu nàng ta sẽ bại bởi Hạ Liên Phòng, một ngày nào đó, đợi nàng ta thành công vẫn sẽ đem đám người Hạ Liên Phòng đạp dưới lòng bàn chân!
Hạ Hồng Trang tin tưởng mình sẽ có một ngày như thế!
Hà Liễu Liễu miễn cưỡng cười nói: “Công chúa khen nhầm rồi, nãi nãi là ân nhân cứu mạng của ta, không hầu hạ ngài ấy, lương tâm của mình sao có thể yên chứ?”
Ngụ ý, chính là đang châm chọc Hạ Liên Phòng không có lương tâm, một ngoại nhân như nàng ta cũng biết chăm sóc tổ mẫu, Hạ Liên Phòng là thân tôn nữ của Từ thị, kết quả lại suốt ngày trốn ở công chúa phủ, không bước vào phủ đại học sĩ nửa bước, thật sự có thể nói là bất hiếu.
“Đại tỷ tất nhiên thì không cẩn thận bằng Hà cô nương.” Hạ Mạt Hồi không nhìn nổi có người khi dễ đại tỷ ôn nhu nhà nàng, liền nói giúp. Nàng xưa nay miệng lưỡi bén nhọn, mắng người cũng không thô tục, “Hà cô nương cùng tổ mẫu chỉ là bình thủy tương phùng lại hợp ý như thế, cũng thật có thể nói là duyên phận trời sinh, chỉ là Hạ gia chúng ta có quy củ của Hạ gia, tuy nói Hà cô nương hầu hạ tổ mẫu, đó là một chuyện tốt, nhưng nếu truyền đi, để người khác biết Hà cô nương buổi tối ngủ ở gian ngoài phòng ngủ của tổ mẫu thì không biết sẽ bị nghị luận như thế nào đâu. Ta nói này, chuyện gác đêm, có nha hoàn cùng bà tử là được rồi, Hà cô nương đến cùng cũng là khách nhân, làm sao có thể nhân nhượng hạ mình như thế chứ?”
Hà Liễu Liễu trào phúng Hạ Liên Phòng không có hiếu tâm, Hạ Mạt Hồi liền ám chỉ hành vi đối phương đều là của hạ nhân, Hà Liễu Liễu nghe xong, sắc mặt nhất thời tái xanh nhưng lại không dám biểu lộ ra vẻ không vui.
Từ thị thấy thế, nói: “Được rồi được rồi, hiến khi mới hồi phủ một chuyến, hai người các ngươi chẳng lẽ là đến cãi nhau với Liễu Liễu sao? Liên nhi, không phải tổ mẫu nói ngươi, tuổi tác ngươi cũng khá lớn, sắp cập kê rồi chẳng lẽ liên một chút quy củ cũng đều không hiểu sao? Liễu Liễu là khách nhân, còn xem như muội muội kết nghĩa của ngươi, ngươi không thể nhường nó chút sao?”
Rõ ràng là Hạ Mạt Hồi nói, rõ ràng Hạ Liên Phòng từ đầu đến cuối chưa nói qua một câu châm chọc Hà Liễu Liễu nhưng Từ thị lại vẫn muốn đem chậu nước bẩn này hất lên người Hạ Liên Phòng. Dù vậy, bà ta cũng không thể chọc giận Hạ Liên Phòng, đối phương vẫn nhất phái thản nhiên cười: “Tổ mẫu dạy rất đúng, cháu gái sẽ hảo hảo hối lỗi.”
Mặc kệ người khác kích thích như thế nào, Hạ Liên Phòng vĩnh viễn vẫn là một bộ vân đạm phong khinh, có thể khiến người sống tức hộc máu. Mặc kệ gió thổi Đông Tây Nam Bắc, nàng vẫn lù lù bất động.
Từ thị hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.