Quách Tùng Thụ bị tiếng quát này làm cho sợ hết hồn, lúc này mới kịp phản ứng, phát hiện có một chiếc đĩa bay bay tới chỗ mình, trong lúc hoảng hốt, hắn liền tránh sang một bên.
Nhưng cái đĩa kia như có mắt, lập tức liệng sang, nện vào đầu gối của hắn.
Tất cả mọi người nhìn chuyện này có vẻ thờ ơ. Chỉ thấy một tiếng hét thảm vang lên, Quách Tùng Thụ ôm gối lăn lộn trên mặt đất, đau tới chết đi sống lại.
“Tại sao em muốn ném hắn”
Người trọng tài kia chỉ vào người của tôi hỏi.
“Em ném hắn? Thầy cho rằng em có chủ định ư, thầy thử ném em một cái xem, hay là trên tay của em có gắn súng!”
Tôi lạnh lùng nói.
“Cái này…”
Người trọng tài vừa nghe cũng đúng, khoảng cách này xa tới hơn một trăm thước, đừng nói là tới ném đĩa, mà có ném đá cũng không được như vậy!
Quách Tùng Dương bị mấy thầy giáo thể dục xách hai tay hai chân, đem tới một chiếc xe chạy tới bệnh viện.
Nhưng mà với loại thương thế này, không có nửa năm trời, thì không thể lành lại được.
Tôi, trọng tài, mấy học sinh chứng kiến vụ việc này bị gọi vào phòng hiệu trưởng, vì vậy Đại hội thể dục thể thao bị tạm dừng.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!”
Hiệu trưởng đầu đầy mồ hôi chất vấn.
“Không có chuyện gì xảy ra cả, chiếc đĩa bay không có mắt!”
Tôi thoải mái nói
“Em!”
Hiệu trưởng chán nản, nhưng lại không có cách nào phản bác, muốn nói hắn cố ý, thì có đánh chết thì cũng không tin.
Đừng nói hơn một trăm thước, cho dù 50 mét thôi cũng không thể ném trúng mục tiêu như vậy.
Mọi người chứng kiến cũng thấy, đó là do chiếc đĩa kia đột nhiên rẽ sang, nếu như Quách Tùng Thụ không nhảy sang một bên, thì đâu có đập trúng, cho nên chuyện này căn bản không thể trách học sinh được.
Hắn đâu có biết, cái đĩa kia đã bị tôi quán thâu vào đó một loại năng lượng tinh thần, cho dù Quách Tùng Thụ có chạy vòng quanh trái đất, nó cũng đuổi theo tới cùng.
“Được rồi, đây là do em không cẩn thận, nhưng nếu em có thể ném xa như vậy, thì tại sao không nói trước để bảo người khác tránh ra?”
Hiệu trưởng biết rõ người học sinh này không có gì sai cả, nhưng mà trước mắt phải tìm một người thế tội đã.
Bởi vì chuyện Quách Tùng Thụ nằm viện, có khi mất tới mấy vạn đồng, nếu như không có ai chịu trách nhiệm thì nhà trường phải gánh một khoản tiền lớn như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, hiệu trưởng đương nhiên phải tìm học sinh chia sẻ gánh nặng rồi.
Đáng tiếc tôi đã dự tính được câu hỏi này, cho nên không chút hoang mang nói:
“Chuyện này em đã nhiều lần nhắc nhở thầy trọng tài, bảo thầy nhắc những người ở phía trước tản ra, nhưng mà thầy ấy luôn miệng nói nếu có chuyện gì xảy ra thì thầy ấy sẽ chịu trách nhiệm! Mấy bạn học sinh đứng bên cạnh cũng có thể làm chứng!”
“Có phải thế hay không?”
Hiệu trưởng mở to hai mắt tức giận nhìn người trọng tài.
Người trọng tài nhìn mấy học sinh bên cạnh, cho dù muốn chốn nợ cũng không được đành lắp bắp nói:
“Đúng ….Đúng vậy/”
Hiệu trưởng nghe xong thì trong lòng không khỏi tức giận, cái khoản tiền này không thể đổ lên đầu học sinh được nữa rồi, người ta đâu có trách nhiệm gì, vậy là trường phải gánh toàn bộ.
Việc Quách Tùng Thụ nghỉ không công còn chưa nói, nhưng tiền viện phí do phía trường học chịu trách nhiệm.
“Ai!” Hiệu trưởng thở dài nhìn người trọng tài nói”
“Một lát nữa sẽ tính sổ với cậu.”
Sau đó nhìn mấy học sinh khác và tôi, nói:
“Các em trở về đi”
Trở lại phòng học, những bạn học khác thấy tôi cũng không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì kẻ ngu cũng có thể nhìn ra, cái tên Quách Tùng Thụ kia đúng là xui xẻo, đâu có quan hệ gì tới tôi.
Nhưng mà đại đa số mọi người rất vui vẻ, bởi vì Đại hội thể dục thể thao phải dừng lại sớm, cho nên mọi người cũng được nghỉ học sớm.
“Anh có phải cố ý hay không?”
Triệu Nhan Nghiên liếc mắt nhìn tôi một cái nhỏ giọng hỏi.
“Hắc hắc, chuyện này cũng bị em nhìn ra!”
Tôi cười nói.
“Hóa ra em đoán là thật, mọi người không biết, nhưng hắn dám khi dễ lão bà Vi Nhi của anh, anh sao có thể bỏ qua cho hắn đây!”
Triệu Nhan Nghiên mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng cũng rất ngọt ngào, làm lão bà của ta, thì sự quan tâm là trên hết.
Đúng rồi, Lưu Lỗi, tại sao những chuyện kì quái trên người của anh nhiều như vậy, chẳng lẽ anh có dị năng gì?”
“Cái này… Thật ra anh cũng không biết, có một chút năng lực đặc thù không giải thích được…”
Tôi hàm hồ suy đoán nói. Năng lực này tới chính tôi còn không hiểu, thì làm sao có thể nói với người khác đây.
“Lão công, chẳng lẽ anh chính là thần tiên hạ phàm chuyển thế như trong sách nói?”
Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói.
“Có thể như vậy! Nếu như anh là thần tiên rồi, không biết là có phải bỏ em lại để về với trời hay không nữa!”
Tôi đùa giỡn nói. Không biết là em trai của Diêm Vương có được tính là thần tiên không?
“Em không tin! Em biế là cho dù anh có làm thần tiên, cũng không bỏ em lại!”
Triệu Nhan Nghiên tự tin nói.
“Ha ha, đó là đương nhiên, lão bà, hôn một cái!”
Tôi hắc hắc cười nói.
“Đáng ghét, ở trường học mà còn không đứng đắn!”
Triệu Nhan Nghiên xấu hổ nói.
“Ở trong trường học thì sao, chốc nữa tan học, chúng ta đến vườn nho sau trường, ôn lại một chút cảm giác của nụ hôn đầu đời?”
Trên mặt tôi hiện rõ sự sắc tình.
“Em không thèm, không muốn bị người khác nhìn lén nữa.”
Triệu Nhan Nghiên thẹn thùng nói.
Nhưng mà tôi lại hiểu, nếu như không có ai nhìn trộm thì có thể!
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 161: Quách Tùng Thụ xui xẻo