Có lẽ là vì cùng nhau bàn bạc phấn đấu vì cái gia đình nhỏ này, cho nên quan hệ của Giang Lương Tài cùng Ngô thị từ từ được hâm nóng lại.
Mỗi ngày Nam Chi đều ngủ say như heo, cho nên cũng không bị tiếng lăn lộn đánh thức.
Trong căn phòng tối đen, có muốn nhìn cũng không nhìn thấy được cái gì, Nam Chi hỏi hệ thống, hệ thống không trả lời, chỉ nói sau này Nam Chi lớn lên sẽ biết.
Có lẽ sẽ có thể sinh được đệ đệ muội muội.
Nam Chi ồ một tiếng, thậm chí còn âm thầm vỗ tay, cha nương cố lên.
Nam Chi vừa tỉnh được một lúc lại thiếp đi, nhưng Đại Nha bên cạnh đã mặt đỏ tai hồng, căn bản là không ngủ được.
Vô cùng xấu hổ, lúc này nàng rất hâm mộ tiểu cô cô, tiểu cô cô có phòng riêng, vô cùng tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải đối mặt với loại chuyện xấu hổ thế này.
Đứa trẻ mười tuổi cũng đã biết được một số chuyện.
Đại phòng bên này thu xếp chuyện nhà cửa, ngày nào Giang Lương Tài cũng phải làm đồng, lại còn phải hỏi chỗ mua giá cả của gỗ với ngói, trong lòng còn thầm tính toán.
Bởi vì không có người thu xếp cho hắn, cho nên Giang Lương Tài chỉ có thể tự mình thu xếp, nếu không phân gia, khẳng định là có phụ thân thu xếp.
Vì để có thể xây một ngôi nhà đưa mấy đứa trẻ ra, một người chất phác như Giang Lương Tài cũng bắt đầu tính toán chi li, hoàn cảnh thúc ép con người phải tiến lên phía trước.
Bây giờ Giang Lương Tài giống như có một củ cà rốt lớn treo trước mặt, cố gắng hết sức sinh hài tử, nếu không sinh được, vậy thì kén rể.
Nhưng nếu vẫn nghèo như bây giờ thì có thể kén rể sao, nhi tử nhà ai có thể đồng ý.
Đại phòng căn bản không để ý đến chuyện của nhà chính, cho nên một buổi sáng nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương bước ra khỏi phòng đi đánh răng, Giang Lương Tài sửng sốt mà hỏi Ngô thị: “Vị thiếu gia kia ở lại sao?”
Ngô thị bình tĩnh gật đầu, “Đúng vậy, ở lại phòng của tiểu thúc thúc, chắc là cảm thấy nơi hương dã này chơi thật vui vẻ nên ở lại.”
Giang Lương Tài tặc lưỡi một tiếng, lập tức nghĩ đến việc hẳn vị thiếu gia kia sẽ trả phí ăn ở đi.
Kẻ có tiền không ở thành trấn phồn hoa đi, lại chạy đến nơi xa xôi này, hắn có thể thích nghi được sao?
Cảm giác thật là kỳ quái, vị thiếu gia này thật sự rất kỳ quái.
Giang Lương Tài cảm thán một tiếng, không quan tâm nữa, cho dù hắn muốn quản thì cũng không được chia lấy một đồng, để có thể mua được vật liệu rẻ tiền, lòng bàn chân Giang Lương Tài đã nổi đầy mụn nước.
Thật sự không còn hơi sức đâu mà quan tâm những chuyện khác.
Quý nhân ở lại hẳn là cha nương rất vui mừng.
Nam Chi nhìn tên sai vặt khoảng 15-16 tuổi bên cạnh Tiêu Cảnh Dương, thân thể tên sai gặt kia cao lớn mạnh mẽ, trông rất cường tráng, đang bưng nước và hương cao cho thiếu gia.
Nam Chi hỏi hệ thống: “Ca ca, đó chính là người đánh chết Nhị Nha tỷ tỷ đúng không?”
Nhưng trong ký ức của Nhị Nha tỷ tỷ căn bản không có hắn, phỏng chừng là do lúc này Nhị Nha tỷ tỷ vẫn còn nhỏ.
Hệ thống: “Quả thật là có chuyện như vậy, Tiêu Cảnh Dương ở lại Giang gia nửa năm, hắn là người được phái đến để chiếu cố Tiêu Cảnh Dương.
Nam Chi ồ một tiếng, “Nhưng nếu đã từng gặp từ lúc nhỏ, tại sao hắn còn đánh chết Nhị Nha tỷ tỷ?”
Hơn nữa, hắn cũng chưa từng với Nhị Nha tỷ tỷ rằng bọn họ đã từng gặp từ lúc nhỏ.
Có lẽ ánh mắt Nam Chi quá rõ ràng, cho nên Đồng Kiều không nhịn được mà nhìn qua, nhìn thấy là một tiểu nha đầu ngốc nghếch, hắn nhíu mày, ghét bỏ mà dời tầm mắt.
Nam Chi cảm nhận được ánh mắt của Đồng Kiều, cô cúi đầu nhìn xuống quần áo của mình, sạch sẽ, tuy rằng khó coi nhưng đã được tỷ tỷ giặt rất sạch sẽ, còn có một cỗ mùi bồ kết nhàn nhạt.
Nam Chi:……
Ta còn chưa chê ngươi lớn tuổi đấy!
Ta vẫn là một đứa trẻ mẫu giáo, mà ngươi đã là học sinh cao trung, ngươi còn dám ghét bỏ ta!
Nam Chi nhăn cái mũi nhỏ lại, “Ca ca, trượng phu của Nhị Nha tỷ tỷ là người xấu.”
Vừa nhìn cô, thân thể Nam Chi đã bắt đầu run rẩy, không tự chủ được run lên, nhất là khi Đồng Kiều đến gần, cả người đều tê dại, tim đập rất nhanh.
Sợ hãi đến phát run.
Hệ thống trầm mặc một hồi, “Không có người tốt người xấu, đơn giản là cân nhắc lợi hại thôi, Nhị Nha vốn là bị Giang Nhạc An đẩy qua cho Đồng Kiều, cái này là để báo ân và thu phục Đồng Kiều, hơn nữa điều kiện của Nhị Nha không tốt, dựa vào bản thân cũng không thể có mối hôn sự tốt được, Đồng Kiều là một sự lựa chọn thích hợp.”
“Đồng Kiều đã từng gặp Nhị Nha khi còn nhỏ, nhìn thấy cuộc sống của Nhị Nha ở trong nhà, chính là không được người nhà coi trọng, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, liền hiểu ra, người Giang gia không hề quan tâm đến Nhị Nha, cho dù nàng là chất nữ của Vương phi.”
“Lần đầu tiên là thử, qua lần thứ hai lá gan đã lớn hơn, những chuyện sau này liền cứ như vậy mà xảy ra.”
Nam Chi nghe hệ thống nói, đột nhiên hỏi: “Có phải Đồng Kiều cảm thấy không vui vì phải cưới Nhị Nha tỷ tỷ không?”
Tuy rằng đưa cho hắn một thê tử, nhưng hắn lại không thích người thê tử này?
Đồng Kiều không dám làm tổn thương tiểu cô cô, cho nên chỉ có thể làm tổn thương Nhị Nha tỷ tỷ?