– Khởi bẩm phụ hoàng, hài nhi lúc trước có đi Bắc Hầu Phủ một chuyến gặp Thiên Hà tiểu huynh đệ, cái nồi này có tên là nồi lẩu, rượu có tên là Nhị oa đầu, đều do Thiên Hà tặng cho, hài nhi liền mang về cung.
– Nồi lẩu, rượu nhị oa đầu?
Hoàng để vừa nghe xong, càng không giải thích được, nhưng cũng có chút hiếu kỳ nói:
– Tiểu từ Hậu phủ kia thật là tinh quái, chỉ tặng ngươi một cái nồi, một vò rượu ngươi cư nhiên lại hài lòng như vậy?
Nói xong hoàng đế lại nói tiếp:
– Ân, bất quá nhìn qua cũng có điểm đặc biệt ngươi không ngại nói một chút lý do sao?
Đại hoàng tử thấy hoàng đế hứng thú, không hỏi phát khổ trong lòng. Thầm nghĩ phụ hoàng hay nhất là không nên thu đi, như vậy chẳng phải chính mình bị mất sao. Vì vậy nói:
– Phụ hoàng, cái nồi lẩu này có điểm khác so với nồi bình thường, nó có thể thích hợp với nhiều loại thức ăn cũng như hương vị, càng có thể điều chỉnh sao cho phù hợp với từng món, hài nhi đã thử qua thấy rất mới lạ và thú vị, vì vậy liền hỏi lẩy một cái từ Thiên Hà đem về, chuẩn bị tự mình nếm thử một phen!
Vừa nghe đến ăn uống, lúc này An Bình công chúa đang múa kiếm đột nhiên sáng bừng hai mắt, hăng hái chạy tới, hiếu kỳ nhìn nồi lẩu nói:
– Thực sự mới lạ và thú vị như vậy sao, hoàng huynh ta đói bụng, chúng ta lập tức thử một lần đi, ta muốn ăn rồi!
Nhìn thấy An Bình công chúa dây dưa ồn ào như vậy, đại hoàng tử vội nói:
– An Bình, đừng nháo, lúc này còn sớm, chưa đến giờ ăn!
– Không được, ta muốn ăn ngay bây giờ!
An Bình thấy không lay động được đại hoàng tử, vì vậy liền chạy đến bên người Mộng phi và hoàng đế làm nũng nói:
– Phụ hoàng, mẫu thân, hiện tại cũng chỉ cách thời điểm dùng bữa một hai canh giờ mà thôi, không bằng chúng ta cứ thử xem, đi mà…
Biểu tình đại hoàng tử làm sao có thể thoát qua con mắt tinh tế của hoàng đế, thấy ánh mắt đại hoàng tử muốn tránh né, hắn liền biết nhất định có điều gì đó, bởi vậy mới lại hỏi:
– Vậy ngươi giải thích một chút vò rượu kia là thế nào?
– Phụ hoàng, rượu này chỉ là chính tay Thiên Hà trong lúc nhàn rỗi nhưỡng ra, lúc hài nhi đến được hắn lấy ra để đối ẩm, sau Thiên Hà lại tặng một vò xem như làm quà!
Đại hoàng tử nói.
Vừa nghe nói vậy, hoàng để lập tức có hứng thú, vị vậy liền gọi Trịnh công công đứng bên cạnh nói:
– Đem vò rượu kia trích ra một bình đến nếm thử xem có khẩu vị gì lạ hay không!
– Tuân chỉ!
Trịnh công công lên tiếng, sau đó để một vị cung nữ chạy tới.
Trong lòng đại hoàng tử lúc này vô cùng khó chịu, âm thầm cầu khấn phụ hoàng sau khi uống sẽ không lấy đi toàn bộ, tốt xấu gì cũng phải lưu lại cho ta một ít a.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ dẫn theo một vị tiểu thái giám chạy tới mang theo cả đồ đựng. Trịnh công công trước tiên để tiểu thái giám kia thử rượu, sau khi vị thái giám này thử xong cư nhiên biểu tình lại giống hệt lúc Hồng công công lúc trước. Hoàng để thấy biểu tình như vậy liền ra hiệu cho cung nữ rót ra một chén bưng tới.
Hoàng đế vừa ngửi hương rượu, trong lòng đã khẽ động, bởi vậy vừa uống xong nhãn thần nhất thời sáng lên, khen nói:
– Được, rượu này xác thực không tồi, tiểu tử tinh quái kia đúng là một nhân tài, nghĩ không ra lại có thể chế rượu ngon đến vậy!
Nói xong, hoàng đế liếc mắt nhìn đại hoàng tử nói:
– Hoàng nhi, loại rượu này tiểu tử kia còn trữ nhiều không?
Đại hoàng tử vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ, nhân tiện nói:
– Hài nhi nghĩ hẳn là còn một chút, hắn nói rượu này chỉ dùng để chiêu đãi bạn hữu, cũng không có bán ra ngoài.
– Nếu còn tồn trữ vậy vò này liền để lại đi, ngày mai ngươi đi tìm hắn lấy một chút về là được!
Hoàng đế cười nói.
-A!
Đại hoàng tử nhất thời ngây ngẩn cả người. Hoàng đế thấy bộ dáng hắn vậy, lại nói:
– Bất quá ngươi đã mất công không ra thể thống gì chạy đi Bắc Hầu Phủ, vậy vò rượu này phân cho ngươi ba bình đi, ngày khác ngươi còn phải chạy đi chạy lại nữa mà.
Lúc này An Bình công chúa đột nhiên hét lên:
– Phụ hoàng, hảo tửu ngươi đã thưởng thức qua, còn nồi lẩu kia chúng ta cũng nhất định phải nếm thử, hài nhi rất muốn ăn đây!
Hoàng đế sau khi thưởng thức rượu liền phát sinh hứng thú với nồi lầu, lúc này lại có An Bình công chúa làm nũng, lập tức thấy động tâm, vì vậy liền phân phó ngự phòng án theo yêu cầu của đại hoàng tử chuẩn bị “ăn lẩu”.
Đồ ăn thức uống trong cung được chuẩn bị tinh tế hơn nhiều so với Bắc Hầu Phủ. Mỗi thái giám trong ngự trù các ai nấy đều toát mồ hôi hột, kinh hãi không thôi, cũng không biết hoàng đế hôm nay nghĩ gì, cư nhiên lại muốn làm mới, chẳng lẽ là đồ ăn do bọn họ làm khiến cho hoàng thượng chán ghét sao ?
Mang theo tâm tình thấp thỏm không yên, ngự trù các toàn lực án theo yêu cầu của đại hoàng tử chuẩn bị thật kỹ càng.
Trong đó có một vị thái giám sau khi mang nồi lẩu từ cung đại hoàng tử về suýt nữa đã làm cho toàn bộ mọi người ngã ngửa, đại quán sự càng cẩn thận để xuống hơn mười dụng cụ các loại, đây chính là những vật hiếm lạ, đại hoàng tử trịnh trọng giao phó nhất định phải giữ cẩn thận, cọ rửa sạch sẽ, không có được có bất luận điều gì thiếu sót.
Cuối cùng sau một canh giờ cũng hoàn thành công việc, thời gian không sai biệt lắm với bữa tối, khi nồi lẩu do các công tượng cấp tốc chế tạo được đẩy lên bàn, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng, lúc này hoàng đế sau khi nghe đại hoàng tử thuật lại toàn bộ lời Vân Thiên Hà liền trở thành người thứ nhất nếm thử.
Khi vừa thấy hoàng đế nhúng một khối thịt tươi bỏ vào trong nồi, chỉ đợi cho thịt chín tái liền cứ như vậy ăn, bộ dáng vô cùng hưởng thụ, thấy vậy đám người trong ngự trù các đang hết hồn quỳ mọp dưới đất không khỏi ngây ngốc nhìn, có loại dùng bữa mới lạ như vậy, tiểu tử Bắc Hầu Phủ kia chẳng lẽ là thực thần hạ phàm hay sao?
Hoàng đế vừa ăn lẩu vừa nghĩ cục kỳ thú vị, không khỏi ăn nhiều thêm, từ đó trên dưới làm theo, đám ngụ trù các sau khi thay một màn này, trở về sau liền tự tay bắt đầu nghiên cứu các loại món ăn cũng như nồi lẩu này.
Dần dần nồi lẩu được lưu hành rộng rãi trong hoàng cung, sau đó lại truyền đến phủ các đại thần, rồi qua các loại nguyên nhân nhanh chóng truyền lưu khắp thiên hạ, các lẩu điếm cũng dần mọc lên, hoạt động vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Vân Thiên Hà biết được việc này, cùng chỉ bất đắc dĩ cười khổ, ai có thể ngờ nó lại được truyền bá nhanh chóng rộng rãi như vậy, hẳn lúc đó chỉ là tâm huyết dâng trào muốn nếm thử mà thôi, nghĩ không ra sau khi mời đại hoàng tử ăn lại có tiếng vang lớn như vậy.
Mà Vân Thiên Hà từ đó càng được người trong thiên hạ đồn đại với xung hào thực thần, tửu thần, tên tuổi hắn cũng được lưu truyền nhập vào sử sách, ngay cả các đại lục, các quốc gia thời hậu thế cùng có rất nhiều cửa hiệu lẩu đời lấy tên là lẩu điếm và tửu phường, tất cá cư nhiên còn thờ phụng bài vị của hắn, có điều tất cả những chuyện này là chuyện về sau không nên đề cập tới.