Ngủ đến mất cảnh giác, mau dậy, nhanh!
Minh Thù tát một cái ngăn được thú nhỏ, nắm nó trong tay, hơn nửa đêm làm gì? Ăn vụng còn muốn gọi ta bắt trộm sao?
Tay chân ngắn ngủn của thú nhỏ không ngừng quơ quơ, lông cả người xù lên, giống như con nhím.
Có người ăn trộm.
Ngươi buông ra cho ta, buông ra!
Minh Thù ngáp một cái, trộm thì trộm, ngươi còn muốn theo dõi à?
Tiểu thú rầm rì nói: “Trộm chính là Ninh Nhạc.”
Ninh Nhạc?
Minh Thù chống tay ngồi dậy, đèn pin chiếu về phía Ninh Nhạc, quả nhiên không thấy người.
Đồng thời cũng không thấy Trần Duy.
Minh Thù ngáp, thật là đói.
Ăn đồ ăn trước đi.
Minh Thù mở túi bánh quy bỏ vào miệng, trong đầu tự hỏi nữ chính giả Ninh Nhạc này đang làm gì.
Sưu tầm vật tư sao?
Cũng không phải không có khả năng.
Dù sao không gian của cô ta tạm thời vẫn chưa bị phát hiện… Hơn nữa, không thấy đám người Phàn đội trưởng, không biết là phát hiện không gian nữ chính giả nên bị diệt khẩu, hay là tách khỏi cô ta tự hành động rồi đây.
Cho ta ăn, cho ta ăn!
Thú nhỏ nhảy nhảy đòi ăn.
“Không phải là ngươi có rồi sao?”
Minh Thù đè đầu thú nhỏ, không cho nó nhảy: “Đừng nói với ta, nhà kho lớn như vậy, ngươi đã ăn xong rồi?”
Cái kho hàng lúc trước cùng Trịnh Diệp phát hiện, không phải do Ninh Nhạc làm.
Thú nhỏ có một không gian, lớn thế nào thì cô không rõ lắm, nhưng có thể chứa đồ.
Cô nhớ rất rõ lần đầu tiên nó khoe khoang để lộ chính nó có không gian, nó có lòng tốt có thể giúp Minh Thù đem đồ ăn theo.
Khi đó Minh Thù còn rất “ngây thơ”.
Nhưng mà từ lần đó, cô sẽ không bao giờ muốn để đồ ăn vặt trong không gian của nó nữa.
Cất vào thì không còn gì nữa!
Không!
Là không còn chút liên quan gì.
Nếu không, sao mấy ngày nay thú nhỏ ngoan như vậy, không nhảy không ồn ào đòi ăn.
Thú nhỏ nghe vậy, không nhảy nữa, có hơi chột dạ nhưng nó vẫn còn già mồm.
Vài món kia ăn không ngon, khó ăn muốn chết, ta là vì không muốn ngươi ăn đồ khó ăn như thế, mới miễn cưỡng giúp ngươi giải quyết hết.
“Đồ ta ăn với mấy món kia giống nhau, khó ăn như vậy, vậy không chia cho ngươi.”
Minh Thù vỗ vỗ đầu thú nhỏ, cười đến dịu dàng.
Thú nhỏ: “…”
Khỉ thật!
Tự đào hố chôn mình.
Chú cảnh sát, ta muốn báo án, nơi này có người ngược đãi động vật nhỏ, ô ô ô…
Nước Tây Hồ, nước mắt của ta…
Cải thìa nha, vàng trong đất nha, không có đồ ăn nha…
Thú nhỏ buồn bực nằm trên quần áo Minh Thù, bộ dạng chết không luyến tiếc.
Minh Thù đạp Hứa Sóc bên cạnh một cước.
Hứa Sóc từ từ ngồi dậy, một giây sau lại ngã xuống.
Minh Thù tiếp tục đạp một đạp.
Hứa Sóc buồn ngủ, nói thầm: “Hơn nửa đêm không ngủ, đạp tôi làm gì? Chân bị chuột rút thì chặt đi.”
“Zombie đạp anh.”
Zombie!
Hứa Sóc chầm chậm ngồi dậy, nhìn bên cạnh chỉ có Minh Thù, làm gì có zombie nào.
Hắn gãi đầu, sau đó hơi bùng nổ: “Diệp Miểu, cô không cần trả thù tôi thế chứ?”
Minh Thù đứng lên, cầm đèn pin chiếu bốn phía, giương giọng quấy nhiễu: “Đều tỉnh dậy hết đi.”
Hứa Sóc ngây ngẩn nhìn Minh Thù, hơn nửa đêm cô lại muốn lăn lộn làm chuyện xấu gì đây?
Có để người ta…
Trong túi cô là đồ chơi gì?
Con mẹ nó, động đậy.
Còn bảy màu…
Hứa Sóc vươn tay lấy thú nhỏ trong túi Minh Thù ra, thú nhỏ co quắp như chó chết, bất động không giãy giụa.
Chó sao? Cô ấy lấy ở đâu ra?
Hứa Sóc lật qua lật lại xem thú nhỏ, sao giống như không có xương cốt vậy… Còn bảy màu nữa, quá chói mắt.
Đột nhiên, bên cạnh có cánh tay đưa qua, giành lại thú nhỏ, nhét vào túi như nhét giẻ rách.
Hứa Sóc: “…”
Nếu đồ chơi kia không có độ ấm, hắn cũng nghi ngờ đó là một món đồ chơi.
“Hơn nửa đêm làm gì vậy?”
Mọi người ngủ không dễ dàng gì, lúc này lại bị Minh Thù đánh thức, đương nhiên vô cùng oán giận.
“Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng có zombie hay gì!”
“Thật sự điên rồi, tôi còn đang mơ ăn móng heo đó!”
***
(*) Kinh hồn bạt vía: hết hồn, khiếp vía.