Sau khi sinh con, nhất là con trai. Mọi người cũng tổ chức Tinh Thánh đại xạ lễ. Đứng ở trước cửa bắn mũi tên ra bốn phía, biểu thị đứa trẻ này, tương lai có thể làm nên sự nghiệp, chinh phục bốn phương tám hướng.
Mà ở Thiên Ca Thư Viện, mỗi thư sinh có ba năm sống miệt mài trong sách vở và học tập. Sau ba năm, sẽ rời khỏi Thư Viện, khai sáng sự nghiệp của chính mình. Tổ chức Tinh Thánh đại xạ lễ, cũng là dự báo trước sau này bọn họ có thể đạt được mục tiêu của mình, giống như mũi tên quyết chí tiến lên, giành được công lao và thành tích.
– Nói như vậy, mở hoạt động Tinh Thánh đại xạ lễ là nhằm vào lão sinh các ngươi?
Sở Vân hỏi.
– Tân sinh cũng có thể tham gia, cảm thụ một chút không khí. Quan trọng nhất là ở trong Tinh Thánh đại xạ lễ sẽ có quốc chủ các quốc gia phụ cận đích thân tới quan sát, chọn lựa người có đức có tài mới. Cơ hội này đối với đám thư sinh xuất thân bình dân chúng ta, có lực hấp dẫn rất lớn.
Nhan Khuyết đáp.
– Thì ra là thế.
Sở Vân gật đầu, nghĩ đến Kim Bích Hàm.
– Phần thưởng học phần tương đối nhiều, chúng ta cũng tới tham gia.
– Tinh Thánh đại xạ lễ? Đoàn đội đứng đầu, mỗi người được thưởng tám mươi học phần?
Kim Bích Hàm lắc đầu, sắc mặt ảm đạm không quan tâm, nhẹ giọng nói.
– Ta muốn tám mươi học phân, nhưng có ích lợi gì đâu? Cho dù là tập được Chấn Cửu Tiêu thì có ích lợi gì đâu? Ta không có quyền có thế, chỉ có một người, sao có thể xoay chuyển thế cục của Đôn Hoàng quốc?
Vẻ mặt nàng đầy lạc long. Từ đó đến nay, mỗi ngày đều nhìn Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng xem thông tin về Đôn Hoàng quốc.
Trong lòng Kim Bích Hàm đã trầm trọng đến tột đỉnh.
Bỗng nhiên nàng phát hiện, bảo vệ ngai vàng là một chuyện hoàn toàn không có khả năng. Kẻ địch chắn ở trước mặt nàng, có người nào không phải trọng thần, đại tướng, thân vương, trong tay nắm giữ hơn mười vạn binh mã?
Chỉ dựa vào một cuốn sách pháp môn Ngự yêu Chấn Cửu Tiêu sao?
– Thạch huynh, phấn chấn lên. Nếu bố trí cho huynh nhiệm vụ Chấn Cửu Tiêu, tất nhiên hoàng thất có dụng ý. Không thể đánh mất ý chí chiến đấu được.
Sở Vân khuyên giải.
Kim Bích Hàm thâm thở dài một hơi:
– Tập được Chấn Cửu Tiêu, giống như tăng thêm một phần chắc chắn mở ra mật tàng Hoàng Lăng. Nhưng cho dù trong mật tàng có vô số bảo tàng, một mình ta thân đơn chiếc bóng, có năng lực cũng có ích lợi gì đâu?
Sở Vân nhíu mày, hắn phát giác tình hình có chút nghiêm trọng. Kim Bích Hàm đã đánh mất ý chí chiến đấu. Một người không có ý chí chiến đấu, cho dù có nắm trong tay tuyệt thế thần binh, có năng lực thì có ích lợi gì?
Chẳng qua, hắn cũng hiểu Kim Bích Hàm.
Dù sao đối phương cũng chỉ là một hài tử mười ba tuổi, về mặt tâm lý sao có thể so sánh với mình được? Biểu hiện như vậy, chống được đến bây giờ đã vô cùng giỏi. Ít nhất sới với mình ở kiếp trước còn chưa bằng nàng.
Gần đây, hắn cũng nhìn thấy sự thay đổi của Kim Bích Hàm, nhưng lại không có cách nào. Vấn đề tâm lý, vẫn phải do chính mình giải quyết.
– Mặc kệ nói như thế nào, ta đã thay huynh báo danh. Cũng tập trung đủ hai mươi người, cùng nhau nỗ lực.
Sở Vân nói.
Kim Bích Hàm chậm rãi lắc đầu:
– Ta rời khỏi đội. Ta căn bản là không có tài bắn cung, không muốn liên lụy tới mọi người.
– Một thành viên hoàng thất, Tiễn thuật là yêu cầu cơ bản. Sao có thể không được?
Sở Vân khẽ cười, vỗ vỗ bả vai Kim Bích Hàm.
– Cứ quyết định như vậy.
Sao Kim Bích Hàm có thể không biết Tiễn thuật? Chính là trong trí nhớ quá mức tốt đẹp, thường xuyên cùng hoàng huynh, phụ hoàng bắn tên ở bãi bắn tên.
Lúc này, ký ức tốt đẹp này lại thành một nỗi đau tàn khốc. Chỉ cần cầm lấy Cung Tiễn, nàng không thể không nhớ đến phụ hoàng cùng huynh trưởng. Trong lòng đau đớn, khiến nàng bất lực không thể đối diện với hiện thực này.
Phòng riêng tại Đông Sơn.
– Sở Vân tụ tập một đội ngũ, quyết chí trở thành đội đứng đầu Tinh Thánh đại xạ lễ? Ha hả.
Nhận được tin tức này, Hoa Anh cười cười. Đôi mắt phong lưu cũng sáng như ánh sao.
Từ sau khi bị Sở Vân đánh bại, Hoa Anh quyết chí vươn lên, biết sỉ mà dũng, đã luyện Tiễn pháp tới cảnh giới đại thành.