Về phần Giang Nghĩa, anh ta chỉ là một kẻ vô dụng, khua môi múa mép rồi lại xám xịt trở về mà thôi, vị trí người nối nghiệp này, anh ta ngồi không vững chút nào.
Lưu Cảnh Minh cố ý nói với Giang Nghĩa: “Phó chủ tịch Giang, chuyện này anh không cần để trong lòng.”
Nghe như lời an ủi.
Lại có chút chói tai.
Ở thời điểm tất cả mọi người cho rằng Giang Nghĩa sẽ mượn cớ xuống lừa, chuyện này dừng ở đây, Giang Nghĩa lại cười một tiếng, nói ra lời làm mọi người kinh ngạc rớt căm.
“Hôm nay tôi trở về không phải để từ chối trách nhiệm, mà là để hoàn thành công việc.”
“Chuyện hợp đồng, đã hoàn thành.
“Một ngày là đủ rồi.”
Con ngươi của mọi người đều muốn rớt ra, một đám sững sờ tại hiện trường.
Thường Hướng Đông vẻ mặt càng mờ mịt hơn, theo anh ta xem ra, ba ngày hoàn thành ký kết hợp đồng cũng đã là khoác lác, giờ phút này Giang Nghĩa lại càng khoa trương đến một ngày đã hoàn thành nhiệm vụ, đây không phải là nói đùa sao?
Đoán chừng là làm một bản hợp đồng giả để lừa dối qua cửa.
Thật sự coi mọi người là kẻ ngốc sao?
“Giang Nghĩa, anh phải có trách nhiệm với những gì mình đã nói, đừng có ăn nói lung tung, biết không?”
Thường Hướng Đông thực sự rất tức giận rồi, trực tiếp gào lên với Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa giơ tay lấy ra bản hợp đồng đặt lên bàn: “Đây là bản hợp đồng vừa ký với Dream Network, các anh có thể xem qua.
“Không thể nào!”
Thường Hướng Đông lập tức giơ tay cầm bản hợp đồng lên và mở ra xem kỹ.