“Là loại hoa đó”, mắt Diệp Thành đột nhiên sáng ngời.
Hắn không biết hoa sen bảy màu này là gì, nhưng hắn đã từng thấy nó, chính là loài hoa trong lạc ấn linh hồn của nửa viên Thiên Tịch Đan, mà hoa sen bảy màu ấy chính là một loại linh thảo cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan.
Hắn vẫn luôn tìm kiếm linh thảo cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan, nhưng rất nhiều loại trong số đó hắn đều không biết tên, có vẻ như đã tuyệt chủng ở Đại Sở, muốn tìm chúng rất khó.
Bây giờ nhìn thấy một đoá hoa sen bảy màu ở nhà Thượng Quan, hắn cực kỳ kích động.
Trong lòng nghĩ như vậy, hắn liền không kìm được tiến lên.
Nhưng khi hắn cất bước thứ ba, hoa sen bảy màu cách đó trăm trượng đã thay đổi hình dạng, trở nên hư ảo rồi hoá thành một bóng dáng xinh đẹp được những tia sáng bảy sắc bao quanh, nhìn kỹ lại thì chẳng phải Thượng Quan Hàn Nguyệt sao?
Diệp Thành đột nhiên sửng sốt, vô thức dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng khi hắn nhìn lại lần nữa thì quả thực là Thượng Quan Hàn Nguyệt.
“Chuyện… Chuyện gì thế này?”, Diệp Thành sảng sốt: “Bản thể của Thượng Quan Hàn Nguyệt là một đoá sen bảy màu?”
“Không đúng”, ngay sau đó Diệp Thành đã lắc đầu, mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn ra một số manh mối: “Bản thể của cô ấy không phải hoa sen bảy màu, mà là cô ấy từng dùng hoa sen bảy màu nên mới có dị tượng ngoại đạo là hoa sen bảy màu này”.
“Sao chuyện tốt này không để cho mình gặp chứ?”, Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, không dễ gì mới thấy một lần, còn bị người khác ăn mất, có trời mới biết hoa này có còn đoá thứ hai ở Đại Sở không.
“Diệp đạo hữu”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì Thượng Quan Hàn Nguyệt đã nhẹ nhàng bước tới, trên người vẫn tản ra thần quang bảy màu, thánh khiết, hoàn mỹ, đẹp như mộng ảo, tựa như tiên nữ cõi hồng trần.
“Thượng Quan cô nương, thật trùng hợp!”, Diệp Thành mỉm cười.