– Vừa rồi rõ ràng nàng đã lợi dụng ngươi, đẩy ngươi ra chịu chết để cho bản thân mình chạy trốn. Ngươi không hận nàng sao?
– Ài.
Hai mắt Thiên Diện yêu hồ xoau chuyển, đột nhiên cảm thán nói:
– Nàng rơi xuống cảnh ngộ này ngày hôm nay cũng là do bị ta hại. Năm đó cũng là bởi vì ta tố khổ với nàng, nói những chuyện không nên nói như ngươi vừa rồi. Khiến cho Bích Nguyệt phu nhân hoài nghi. Sau khi Bích Nguyệt phu nhân thăm dò, đương nhiên nàng không thể nào tiếp tục ngây ngốc ở Thiên nhai được nữa, sợ rằng nếu như tiếp tục ở lại sẽ bị diệt khẩu. Cho nên nàng mới bán cửa hàng chạy trốn. Bằng không năm đó cửa hàng của nàng ở Thiên nhai đang kinh doanh tốt tại sao lại không làm, mà lại trở thành đào phạm cơ chứ?
– Thì ra là như vậy. Chỉ là không phải cùng một cửa hàng nàng bán cho hai mươi người hay sao?
– Bát cơm cũng sắp bị hắt đi, đổi lại là ngươi ngươi có muốn kiếm nhiều thêm một chút hay không?
– Ngại quá, chuyện này ta không thể giúp được. Nơi này còn có những người khác nhìn vào. Lại nói, sau khi thả nàng, ta không thả ngươi cũng không được. Nếu không khi trở lại trước mặt Bích Nguyệt phu nhân ngươi lại tố giác ta… Ngươi lấy việc này uy hiếp ta, ta có thể không thả ngươi được sao?
Miêu Nghị gõ gõ đầu nàng:
– Tiểu yêu tinh, ngươi chơi trò này trước mặt ta còn kém xa.
Thiên Diện yêu hồ trừng mắt nói:
– Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đó.
– Suy nghĩ của ta rất đơn giản, ngươi vì muốn chạy trốn sẽ không từ thủ đoạn nào. Ta suy nghĩ theo hướng này cũng không sai.
Miêu Nghị dứt khoát không giải thích nữa, không nói hai lời trực tiếp thu nàng lại. Sau đó hắn quay đầu nói với ba người Ban Nguyệt Công:
– Đi thôi, đi Ngọc Tủy Tinh tìm một mục tiêu khác.
Sau khi mấy người rời đi không được bao lâu, lại có một đám người chạy tới khu vực này. Trên không trung rất dễ ràng nhìn thấy dấu vết mất trật tự, đỉnh núi đổ nát phía dưới.
Yến Tử Ca nhìn chằm chằm vào phía dưới xem một lát, xuất ra danh sách, lại tìm địa đồ có chỉ nơi ẩn nấp của Hồng Thiên Thiên. Hắn trầm giọng nói:
– Mục tiêu ở ngay hạp cốc phía dưới, chỉ là phía dưới đã từng xảy ra đánh nhau. Chẳng lẽ bọn họ nhanh tay như vậy? Chúng ta lại muộn một bước? Bốn người đi tới hạp cốc kia nhìn một chút.
Trình Quân Tín lập tức mang theo ba người chạy như bay xuống hạp cốc, bắt đầu tìm kiếm hai bên hạp cốc.
Yến Tử Ca thì mang theo ba người còn lại tìm kiếm ở vùng núi chung quanh.
Rất nahnh Trình Quân Tín đã tìm được nơi Thiên Diện yêu hồ bị đánh cho phun máu tươi. Nơi này có dấu vết rất là rõ ràng, hắn đối với việc phân biệt vết máu rất có nghề. Hắn chỉ vào vết máu khô trên mặt đất, thi pháp, lớn tiếng nói:
– Yến thống lĩnh.
Yến tử ca lập tức dẫn người bay tới, rơi xuống đất, quét mắt nhìn qua tình huống chung quanh, hỏi:
– Có nhìn ra cái gì không vậy?
Tình Quân Tín chỉ vào vết máu khô trên mặt đất:
– Nơi này, đây là vết máu của hồ ly, những người kia có lẽ đã từng ra tay ở đây.
– Hai gia hỏa kia rất nhanh tay nha.
Yến Tử Ca ngạc nhiên nói một tiếng, quay đầu lại hỏi:
– Mộ Dung, có thể nhiều lần nhanh chóng tìm được mục tiêu như vậy không hề đơn giản chút nào. Một lần có thể nói là vận may, hai lần liên tiếp thì có chút kỳ quái. Hai đồng liêu của các ngươi có phải có năng lực đặc thù gì không? Nếu không chín người trên danh sách này khó có thể tìm được nhanh chóng như vậy. Dù sao mục tiêu cũng không có ngồi chờ chết.
Mộ Dung Tinh Hoa im lặng một lát, lắc đầu nói:
– Quen biết nhiều năm, cũng không có nghe nói qua hai người bọn họ có năng lực đặc thù gì.