Thấy thế, Thái Hư Cổ Long ngay lập tức ngừng cười, làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm túc vuốt râu: “Đừng làm loạn”.
“Lão tử không ra oai, ngươi lại tưởng ta là chuột nhắt”, Diệp Thành lườm Thái Hư Cổ Long, may mà Thái Hư Cổ Long phản ứng nhanh, nếu chậm một giây thì hắn sẽ cho nó biết thế nào là tắm nước tiểu.
“Này, nói chuyện chính đi”, Thái Hư Cổ Long nghiêm túc, nhưng khi nói, thân rồng của nó lại không kìm được run lên, muốn nhịn cười mà không được, Diệp Thành thấy thế, mặt tối sầm lại.
“Ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị”, nói vui thì nói vui, Thái Hư Cổ Long vẫn quay trở về chủ đề chính.
“Chuyện thú vị? Chuyện gì?”
“Đại Sở có vẻ đã tự hình thành một vòng luân hồi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt cất lời.
“Tự hình thành một vòng luân hồi?”, Diệp Thành nhíu mày, thuyết luân hồi huyền diệu khó giải thích, người phàm truyền rằng nó rất quỷ dị, nhưng hắn là tu sĩ, đến giờ vẫn chưa biết rốt cuộc luân hồi có tồn tại hay không, bởi vì điều này rất khó xác minh.
Nghĩ vậy, Diệp Thành thử hỏi Thái Hư Cổ Long: “Trên đời thật sự có luân hồi sao?”
“Có”, Thái Hư Cổ Long trả lời chắc nịch.
“Không ngờ thật sự có!”, hai mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn cực kỳ tin tưởng lời Thái Hư Cổ Long, nó nói có là có, nhưng khi nghe trên đời có luân hồi, hắn vẫn cảm thấy không dám tin.
“Có luân hồi nhưng chỉ dành cho người phàm”.
“Chỉ… Chỉ dành cho người phàm?”, Diệp Thành sửng sốt: “Thế… Thế là sao?”
“Điều này thì ngươi chưa hiểu rồi!”, Thái Hư Cổ Long ung dung giải thích: “Người phàm có hồn phách và sẽ không rời khỏi xác thịt, sau khi chết sẽ vào vòng luân hồi để đầu thai chuyển kiếp. Mà tu sĩ thì có linh hồn, ngọn lửa linh hồn chưa tắt, thân người không chết, ngọn lửa linh hồn đã tắt thì sẽ không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp nữa, cũng không có tái sinh”.