Những chẳng biết từ lúc nào, nhạc khí dân tộc chợt đổi, là phong cầm.
Cô híp mắt, nhìn thấy Hắc Ảnh không biết lấy từ đâu ra một cây phong cầm, thổi một cách du dương.
Vậy mà anh ấy có thể bắt được nhịp điệu của cô, mặc dù chỉ mới nghe có một lần mà thôi.
Một người hát, một người thổi đệm, những người còn lại dân dần an tĩnh, cẩn thận hưởng thụ bữa tiệc thính giác.
Châu Vũ rất vui, cô uống hơn hai chung, cuối cùng thiếp đi vì say, ngả vào ngực anh.
Cô nhắm mắt lại, thì thào nói: “Hắc Ảnh, Hắc Ảnh..”
Cô say rồi, và cô đang gọi tên anh.”
Hắc Ảnh ôm cô ấy đi trên hành lang dài dằng dặc của khách sạn, trong lòng cảm thấy hỗn loạn rối tinh rối mù.

không nể nang ném thẳng cô ấy lên giường, muốn quay đầu rời đi.
Phòng của anh ta ở bên cạnh, hai người ở sát cạnh nhau.
Nhưng không ngờ lúc anh ta quay lại, cô ấy lại kéo lấy tay anh ta, nói: “Đừng đi…”
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, ai nghe thấy cũng yêu thương.
.. Anh ta dừng bước chân, quay lại nhìn cô gái đang say xỉn trên giường.
Cô ấy vẫn đang mở to hai mắt, đôi mắt đen nhánh mơ màng rơi lên trên người mình.