Cậu ba Nguyễn nghe thư ký Lưu nói thì sắc mặt cũng dịu lại, trong con ngươi cũng tan bớt băng lạnh, không đáng sợ như vừa rồi.
Ánh mắt đó của cậu ba Nguyễn hoàn toàn có thể giết người.
Thư ký Lưu thâm thở phào, may là anh ta nhanh trí, nếu không thì khó giữ được mạng nhỏ này.
Nhưng lúc này sắc mặt của cậu ba Nguyễn vẫn u ám đáng sợ.
Nếu đứa bé là con của Tô Khiết, vì sao cô không nói?
Vì sao cô vẫn không nói với anh?
Nếu lúc trước cô không nói thì anh có thể hiểu được, nhưng hiện tại bọn họ đã hoàn toàn nói hết suy nghĩ trong lòng, vì sao cô vẫn không nói với anh?
Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình vẫn không nói chuyện thì trong lòng có chút lo lắng, không nhịn được gọi một tiếng: “Tổng giám đốc…”
Cậu ba Nguyễn lấy lại tinh thân, lông mày nhíu chặt lại nhìn về phía Thư ký Lưu trâm giọng nói: “Điều tra đi.”
“Điều tra? Điều tra ai? Điều tra bà chủ sao?” Thư ký Lưu không hiểu ý của tổng giám đốc nói muốn điều tra ai?
Tiếp tục điều tra công chúa nhỏ? Hay là điều tra bà chủ.
“Điều tra cả hai.” Cậu ba Nguyễn thở dài một hơi, cố gắng đè xuống sự khác thường ở trong lòng.
Anh hy vọng đứa bé kia là của mình, của anh và Tô Khiết…
Nhưng anh lại không muốn tin cô vẫn luôn giấu giếm mình.
“Tổng giám đốc, anh thật sự muốn điều tra bà chủ sao?” Trong lòng thư ký Lưu khiếp sợ, hiện tại anh ta đã biết rõ bà chủ là người thế nào.
Bà chủ là chuyên gia tâm lý học phạm tội, cô cả nhà họ Đường, nếu bọn họ điều tra bà chủ, bà chủ chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Nếu bà chủ phát hiện thì có tức giận hay không?