Đại nạn không chết ắt có hậu phúc, một số độc vật cần thiết cho đan phương của Dạ Lan Thảo vốn còn đang thiếu sót thì bất ngờ Nghiêm Lục lại thu hoạch được. Như vậy, chỉ cần hồi phục linh lực nữa là Tiểu Hắc có thể bắt tay vào điều chế đan dược.
Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Hắc trừ đả tọa tu luyện ra thì đều dùng nhất tâm đa dụng để không ngừng ôn luyện luyện đan tri thức, thôi diễn đan phương. Phải biết rằng đan dược sử dụng cho tu vi càng cao càng khó luyện chế, tỉ lệ thất bại là rất cao.
Do đó, để đào tạo ra một luyện đan sư là chuyện không hề dễ dàng, trừ thiên phú ra còn cần tài nguyên khổng lồ a.
Cuối cùng thì cũng đến ngày mở lò, Tiểu Hắc được Nghiêm Lục sắp xếp cho một căn mật thất lớn, hoàn toàn yên tĩnh, cách ly với bên ngoài.
Còn về quá trình thì….. một lời khó nói hết a. Tốt nhất chúng ta vẫn nên đến phần kết quả thì tốt hơn.
Cho dù Tiểu Hắc có Ngộ Đạo Thạch và sư tôn chỉ dẫn thì vẫn gặp không ít khó khăn. Vất vả một lần suốt mười ngày, cả mật thất thành ra một đống ngổn ngang thì cuối cùng Tiểu Hắc cũng thành công.
Cầm một viên đan dược như hột nhãn lại tỏa ra độc khí nhàn nhạt, Tiểu Hắc hít một hơi liền bỏ vào trong miệng rồi nhanh chóng ngồi xuống vận chuyển lộ tuyến hấp thụ dược lực. Loại độc đan lấy độc để đột phá này không thể đùa, một khi sơ sẩy rất dễ đem mạng nhỏ của mình ném đi nha.
Độc đan rất mạnh bạo, ngay cả tu tiên giả bình thường cũng không nguyện sử dụng trừ khi đại nạn buông xuống. Không phải ai cũng có một công cụ hack chính hiệu như Tiểu Hắc, gần như mọi độc tố đều nhanh chóng bị điểm sáng bí ẩn kia hấp thụ không còn một chút gì cả. Cứ như thế, Tiểu Hắc cảm thấy nó dùng độc đan cũng dễ dàng như ăn kẹo hằng ngày vậy.
Phải công nhận Dạ Độc Đan thật sự bá đạo, tầng chướng bích của luyện khí tầng ba dưới sự trùng kích của bốn viên đan dược đã bị đánh vỡ. Đổi lại là kẻ khác e là chỉ cần một viên thôi cũng không quá dư giả, thậm chí còn bị lượng dược lực thừa thải cắn trả.
– Phải củng cố cảnh giới
Không nhanh không vội, Tiểu Hắc lại tiếp tục nuốt thêm một viên đan Dạ Độc Đan rồi vận hành công pháp tu luyện. Toàn thân nó đang không ngừng tiết ra chất nhầy dơ bẩn. Khi tăng lên một tầng luyện khí, tẩy tủy sẽ diễn ra mạnh mẽ. Thời điểm này nếu có thể chịu đựng trùng kích càng mạnh thì hiệu quả tu hành đạt được lại càng lớn.
– Ta vẫn còn có thể chịu đựng hơn nữa
Điên cuồng!!!
Đó là từ ngữ dùng để hình dung Tiểu Hắc thời điểm này. Nó không muốn bản thân gặp nguy hiểm, thế mà một lần nữa lại suýt phải chết trong tay một tên địa cấp qua đường. Cho nên với thực lực, tiểu tử này lại càng kiên định hơn, không sợ đau khổ.
Lại ném liên tiếp hai viên Dạ Độc Đan vào miệng, kinh mạch Tiểu Hắc cũng bành trướng như ăn no quá mức. Sau cùng, một tiếng bùm nổ ra, nó lăn ra bất tỉnh trong khi cơ thể vẫn không ngừng tẩy tủy phạt kinh.
– Lại rơi vào trong giấc mộng quái quỷ này nữa?
Mở mắt ra Tiểu Hắc lại thấy mình đang ở trong một không gian tăm tối không có một chút ánh sáng nào cả. Lần trước nó đã trải nghiệm qua cảm giác bị nhốt trong không gian này rất lâu, dù chỉ là mơ nhưng cái cảm giác lại vô cùng chân thật nha.
Lần này lại phải “ở tù” nữa sao?
Không phải nói chứ việc ở trong một không gian tĩnh lặng tối tăm này là một kiểu rèn luyện tinh thần rất tốt. Tiểu Hắc thầm nghĩ nếu có thể mang theo ấm trà cùng với đồ ăn vặt vào đây thì tốt biết mấy.
– Có người
Là tu tiên giả, Tiểu Hắc ngoài mẫn cảm ra còn có thần thức. Nó vừa phát hiện ra nguy hiểm thì liền dùng Ngự Phong Thuật lui lại, xong vì trong bóng tối lại có phần chủ quan cho rằng mình đang trong mộng cảnh nên vẫn không kịp tránh né.
Trong bóng tối, kẻ tập kích có tốc độ cực nhanh, một đao đâm thẳng vào Tiểu Hắc, không chút lưu thủ.
– Chết tiệt, cái cảm giác này…
Đúng vậy…Cảm giác rất quen thuộc…
Tốc độ…kiểu ra chiêu này chính là tên địa cấp Đới Hoan kia. Một đao kia cũng không khác là mấy. Tiểu Hắc lại vinh hạnh một lần nữa trải nghiệm cảm giác bị đao đâm xuyên người a.
Suy nghĩ của Tiểu Hắc không duy trì được bao lâu thì bóng tối cũng bao phủ cả tâm trí nó.
Một lần nữa tỉnh lại, Tiểu Hắc lại thấy mình vẫn trong không gian tăm tối vô tận kia. Nó vội vàng kiểm tra thân thể của mình thì mọi thứ vẫn hoàn hảo không chút tổn hại nào cả.
– Chẳng lẽ lại là mộng trong mộng hay sao?
Nhíu mày, Tiểu Hắc vẫn nhớ rất rõ cái cảm giác đau đớn vừa trải qua. Mộng trong mộng mà vẫn “thật” đến thế à?
– Không đúng, lại tới…
Mang theo đề phòng hơn, Tiểu Hắc lần này đã sớm nhận ra có kẻ tấn công mình nên lập tức đánh ra đao gió đồng thời bùng nổ Ngự Phong Thuật để tạo khoảng cách với kẻ địch.
Cầm cự được hơn vài phút thì nó lại một lần nữa bị đối phương một đao chém gục…
Lại tỉnh lại như không có gì xảy ra….
– Con mẹ nó, cái này có khác gì vòng lập vô hạn sinh mệnh đâu chứ?
Từng chơi ké mấy trò game điện tử ở mấy cửa hàng, Tiểu Hắc cảm thấy bản thân hiện giờ chẳng khác gì mấy nhân vật trong trò game. Cứ chết đi rồi lại hồi sinh, chỉ khác là chơi game thì không cảm nhận được đau đớn chân thật. Cái này có thể so với cái gì thực tế ảo công nghệ mới vẫn hay quảng cáo đây ư?
Chơi game thì có thể giảm áp lực, còn mang lại vui vẻ nha. Còn cái kiểu bị giết hết lần này đến lần khác lại chính là hành hạ một cách tàn khốc đến cực điểm á.
Ta muốn nghỉ chơi có được không vậy.
Thật xin lỗi, nút thoát game ở đâu vậy? Ai biết chỉ ta với.
Vô vọng…
Tiểu Hắc vẫn rơi rụng hết lần này đến lần khác. Nếu đổi là người khác sẽ bị kiểu tra tấn này làm cho phát điên, triệt để hỏng mất.
Còn Tiểu Hắc lại khác. Dù trong lòng rất bực bội nhưng nó vẫn không ngừng suy nghĩ đấu pháp mỗi lần hồi sinh lại. Càng đánh nó lại càng ngộ ra rất nhiều thứ, kinh nghiệm tích lũy cũng dần tăng cường lên.
Trong điều kiện tập luyện kiểu địa ngục này, lại có vô tân cợ hội thực chiến, nếu không tận dụng được để tiến bộ thì chỉ có thể xin lỗi chính mình rồi.
Lần thứ một trăm, một trăm lẻ một…một nghìn, một nghìn lẻ một…..