Thấy Cảnh Sâm đầu dây bên kia, Mỹ Lam bật khóc bởi vì vừa đau vừa sợ, cũng vì vừa không muốn anh thấy mình trong thảm thế này.
Cảnh Sâm thấy Mỹ Lam khóc, mắt anh đỏ ngầy lên phẩn nộ nói:”Mày mau thả cô ấy ra! Mày mà động đến một cọng tóc của cô ấy nữa thì tao sẽ phế tay mày đấy!”
Nghe câu nói của Cảnh Sâm hắn lại cười nhết mép, nắm lấy tóc Mỹ Lam mà kéo làm Mỹ Lam vì đau mà la lên. Nam Hoàng nhìn vào Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia với vẻ mặt thách thức:”Sao cơ! Muốn phế tao? Vậy thì tới đây đi.” Nói xong đầy sây bên kia cũng đã tắt.
Cảnh Sâm ném mạnh điện thoại vào tường, khiến điện thoại vỡ thành nhiều mảnh. Cảnh Sâm đứng ngồi không yên, cố trấn an mình lại. Nhưng mỗi lần nhắm mắt lại là lại nhớ cảnh Mỹ Lam nhìn anh mà rơi lệ, không hiểu sao nhưng anh lại không thể làm gì được điều đó khiến Cảnh Sâm như muốn phát điên lên.
Cảnh Sâm đang ngồi suy nghĩ không biết nên làm gì tiếp theo, bởi khung cảnh quá tối, không nghe được âm thanh gì cũng vì thế làm Cảnh Sâm rơi vào mù mịt.
“Mỹ Lam! Em đây rồi!” Cảnh Sâm thấy Mỹ Lam hạnh phúc muốn nhào đến ôm lấy cô. Nhưng không hiểu sao, Mỹ Lam vẫn đứng yên ở đó anh vẫn chạy nhưng hai người lại càng cách nhau xa hơn. Cảnh Sâm sợ hãi la lên:”Mỹ Lam! Mỹ Lam! Mỹ Lam….”
“Này! Này!” Cảnh Sâm bị tiếng gọi tỉnh dậy, anh ngồi thẩn thờ một lát mới biết rằng nãy giờ chỉ là mơ thôi.
Vũ Minh nhìn vẻ mệt mỏi của Cảnh Sâm lắc đầu không thôi, nói:”Có được tin tức rồi này!”
Nghe được tin này Cảnh Sâm bật đứng dậy nắm lấy vai Vũ Minh hỏi:”Tin gì? Nói mau!”
Vũ Minh chán ghét, hất tay Cảnh Sam xuống nói;”Cái gì cũng phải bình tĩnh chứ! Chuyện là, nhờ có camera nhà đồi diện, mà thấy được chiếc xe của người bắt cóc Mỹ Lam, khi tra biển số xe thì biết chiếc xe đó đang ở ngoài đô thị! Và còn có tin này nữa nè, tin này có thể làm cậu bất ngờ đấy.”