Trong lúc đám Phan Nhân Triết chôn cất thi thể Quảng Tuấn Kiệt, đoàn xe của Chiến Bắc Thiên đã đi được 20km, mà bạn “Husky” đang gối đầu trên vai Chiến Bắc Thiên ngủ ngon lành kia đột nhiên bật dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thảm thiết kêu: “Tiêu rồi, quên không mang em ấy theo rồi.”
Chiến Bắc Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra: “Ai vậy?”
Mộ Nhất Phàm không để ý tới hắn, lẩm bẩm nói: “Tề Tề của em.” (Dầu bôi trơn trong chữ hán là nhuận hoạt tề)
Sao anh lại quên mất thứ quan trọng như vậy chứ, ôi buồn ơi là sầu.
Mộ Nhất Phàm ôm ngực nói: “Trái tim đau nhói.”~~~
Thật ra anh thấy đau cúc hoa hơn, không có em ấy, nhất định sẽ rất khổ sở.
“Tề Tề, là ai?” Chiến Bắc Thiên nheo mắt nhìn Mộ Nhất Phàm.
Mới ra ngoài được có mấy ngày, đã không nỡ xa người khác, còn tỏ vẻ đau lòng thế kia.
Mộ Nhất Phàm ủ rũ nhìn hắn: “Nói anh cũng không biết đâu, nói chung không có em ấy, em sẽ rất khổ sở.”
Chiến Bắc Thiên nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, sắc mặt càng ngày càng tối xuống, cũng càng ngày càng rét lạnh.
Năm người ngồi phía trước đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi ngồi thẳng người lên, sau đó họ thấy trên thành xe kết một tầng băng mỏng.
Mộ Nhất Phàm hết sức rầu rĩ: “Sao anh lại quên mất em..”
Tôn Tử Hào ngồi phía trước lạnh không chịu được, không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc Tề Tề là ai? Nếu quan trọng với anh như vậy, có cần quay về đón người ấy không?”
Cậu còn chưa dứt lời, hàn khí trong xe lại lạnh hơn.
Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên: “Được á? Không phiền chứ?”
Nhiệt độ trong xe lại một lần nữa giảm xuống mấy độ.
“………….” Mao Vũ trợn trắng mắt.
Không thấy sắc mặt lão đại đã kết băng kia à? Còn cứ luôn miệng “Tề Tề”, nếu đưa người này về thật, không chừng ngày nào doanh địa của họ cũng sống trong mùa đông khắc nghiệt mất.
Tôn Tử Hào nói: “Chúng ta mới đi 20km, quay trở lại nhanh thôi.”
Vừa mới dứt lời, Hướng Quốc liền hắt xì hơi một cái, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu nổi đóa lên: “Mẹ nó, dầu bôi trơn thì nói mẹ là dầu bôi trơn đi, sao cứ phải gọi ám muội như thế làm cái quần gì?”
Lẽ nào không nhận ra lão đại rất có ý kiến với “Tề Tề” sao?
Chiến Bắc Thiên: “……………”
Mao Vũ: “……………..”
“…………..” Tôn Tử Hào quyết định không bao giờ để ý tới Mộ Nhất Phàm nữa, lúc này rồi mà vẫn còn tơ tưởng tới dầu bôi trơn.
Khóe miệng hai cậu lính ngồi phía trước giần giật.
Mộ Nhất Phàm buồn bực liếc mắt nhìn: “Anh hiểu rõ trong lòng là được rồi, sao cứ phải nói hẳn em ấy ra.”
Nói ra rồi, Chiến Bắc Thiên sẽ biết anh muốn làm gì.
Hướng Quốc lườm anh một cái.
Nếu như không nói ra, cả xe họ sẽ chết cóng mất.
Chiến Bắc Thiên tiếp tục nhắm mắt lại, không để ý tới cậu ngốc này nữa.
Thế nhưng Mộ Nhất Phàm không ngủ được, lấy tay chọc tới chọc lui trên người Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên thẳng tay kéo cái cậu ngốc không an phận này vào lòng: “Ngủ đi.”
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu, miệng vừa khéo gần sát tai Chiến Bắc Thiên, liền nhỏ giọng nói: “Đợi về rồi chúng ta ấy ấy nhé, được hông?”
Dù sao thì Chiến Bắc Thiên cũng biết anh đi tìm dầu bôi trơn rồi, anh không ngại nói thẳng ra.
Chiến Bắc Thiên không mở mắt hỏi: “Ấy ấy là cái gì?”
“Làm vận động ấy.”
Thật ra trong lòng Mộ Nhất Phàm rất căng thẳng, không chắc liệu Chiến Bắc Thiên có chịu làm tình với mình không.
Dù sao thì trong tiểu thuyết anh viết, nam chính vốn thích con gái, giờ lại đột nhien biến thành một người con trai, không biết liệu nam chính có chấp nhận không.
Giống như giờ anh biết mình thích đàn ông, nhưng vẫn không thể chấp nhận chuyện nhìn hai người đàn ông khác trần truồng ôm nhau.
Cho nên, anh lo tuy Chiến Bắc Thiên có thể hôn hôn thơm thơm anh rồi vân vân, nhưng chưa chắc đã chấp nhận chuyện hai người đàn ông mài súng đạn thật.
Chiến Bắc Thiên hỏi: “Vận động gì cơ?”
“Vận động trên giường ấy.”
Chiến Bắc Thiên: “………….”
Mộ Nhất Phàm thấy mãi mà Chiến Bắc Thiên không nói gì, bèn nói: “Anh không nói gì, em coi như anh đồng ý.”
Chiến Bắc Thiên vẫn không lên tiếng.
Mộ Nhất Phàm hứng trí hôn chụt lên khóe môi hắn một cái.
Khóe môi Chiến Bắc Thiên không khỏi cong lên.
Hướng Quốc ngồi phía trước: “……………..”
Mịa!!
Cứ như bọn họ không tồn tại không bằng ấy, nói gì mà rõ to!
Tôn Tử Hào: “…………..”
Có cần phải show ân ái lộ lộ liễu liễu đến thế không?
Mao Vũ: “……………”
Tui không nghe thấy gì, không nghe thấy gì không nghe thấy gì hết!!!!!!!!!!!!!