Mã Thiên Thanh lộ ra vẻ giận dữ. Thiếu niên này lại dám xem lời nói của hắn như gió bên tai, dám ra tay ở trong Linh Bảo Các, gan cũng quá lớn đi. Hắn hừ một tiếng, kêu lên:
– Người đâu, bắt tiểu tử này lại cho ta!
Lưu Vũ Đồng lập tức tiến lên trước một bước, Hổ Nữu cũng lộ hung tính, nhe răng với Mã Thiên Thanh.
Lăng Hàn tìm ra một cái bình ngọc từ trên người Phạm Đông Bình, đồ vật của mình hắn tự nhiên biết rõ, cũng không thèm nhìn, trực tiếp vứt cho Mã Thiên Thanh nói:
– Đây mới là vật ta muốn bán đấu giá!
Mã Thiên Thanh cười gằn nói:
– Ra tay trong Linh Bảo Các, còn muốn làm như không có chuyện gì xảy ra sao?
– Sai, ta chỉ là bắt một tên trộm, cầm lại vật bị mất, lại đánh hắn một trận mà thôi.
Lăng Hàn từ tốn nói, liếc nhìn Mã Thiên Thanh, trong mắt tràn ngập uy nghiêm.
Trong lòng Mã Thiên Thanh căng thẳng. Ánh mắt của đối phương phảng phất có thể nhìn thấu linh hồn của hắn, để cả người hắn run rẩy. Mã Thiên Thanh không tự chủ được mở bình ngọc ra, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Làm một chuyên gia giám định, hắn tự nhiên không biết luyện đan, nhưng lại rất quen thuộc đan dược, bởi vì cái này là công tác của hắn.
– Trúc… Trúc Cơ Đan!
Mã Thiên Thanh kinh hô lên, lộ ra vẻ khiếp sợ không cách nào hình dung.
Trong nháy mắt, hắn liền tin tưởng Lăng Hàn nói không sai, trước đó Phạm Đông Bình đã đánh tráo, động tay động chân. Bằng không lấy thân phận Đan sư Hoàng Cấp trung phẩm của đối phương, làm sao có khả năng nắm giữ Trúc Cơ Đan?
– Vẫn tính có chút nhãn lực.
Lăng Hàn gật đầu, Vũ Quốc không thể có Trúc Cơ Đan xuất hiện, nhưng người này lại nhận ra Trúc Cơ Đan, cũng coi như có chút kiến thức.
Mã Thiên Thanh cũng không để ý Lăng Hàn nói. Hắn đổ ra một hạt Trúc Cơ Đan, tỉ mỉ nhìn xem, tiến hành phán định.
Lăng Hàn cười nhạt, nếu như vậy, vậy thì để hắn bận bịu đi. Hắn đưa chân đạp ở trên mặt Phạm Đông Bình, cười nói:
– Ngươi thật to gan, ngay cả đồ vật của ta cũng dám hắc!
– Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!
Phạm Đông Bình lạnh lùng nói.
– Ta là Đan sư, ngươi dám động thủ đánh ta, đây là tội chết! Hơn nữa, ngươi còn trộm đan dược của ta, cái này là tội thêm một bậc!
– Chết cũng không biết hối cải!
Lăng Hàn lắc đầu, nói với Lưu Vũ Đồng.
– Dựa theo luật pháp Vũ Quốc, người như hắn phải ăn trộm bao nhiêu tiền mới có thể phán tội chết?
Tội ăn cắp, có thể nặng có thể nhẹ, mức phạt nhìn con số. Đương nhiên còn phải nhìn người. Thảo dân ăn trộm mười lượng bạc chính là trọng tội, nhưng đối với người giàu có mà nói, ăn trộm mười lượng bạc, nhiều nhất là bị người khinh bỉ mà thôi.
Như Phạm Đông Bình, thân là Đan sư Hoàng Cấp trung phẩm, muốn lấy tội ăn cắp phán tử hình, vậy con số là cực cao.
Lưu Vũ Đồng suy nghĩ một chút, nói:
– Chí ít ngàn vạn.
Lăng Hàn nhìn Mã Thiên Thanh nói:
– Những Trúc Cơ Đan này, giá trị được ngàn vạn không?
Mã Thiên Thanh trợn mắt nhìn Lăng Hàn, đùa gì thế, đây chính là Trúc Cơ Đan, một viên khởi điểm chính là ngàn vạn, ngươi có thường thức hay không? Nhưng nghĩ đến Trúc Cơ Đan chính là của Lăng Hàn, hắn liền mềm nhũn, nói:
– Nơi này tổng cộng có chín viên Trúc Cơ Đan, đem bán đấu giá, một ức là thấp nhất.
Một trăm triệu lạng!
Phạm Đông Bình muốn ngất, còn có một loại cảm giác sợ hãi. Có thể lấy ra vật giá trị một ức đấu giá, Lăng Hàn sẽ là người bình thường sao? Thật bị bắt vì tội ăn cắp, mất mặt không nói, con số một trăm triệu lượng, xác thực có thể định hắn tội chết.
Bên cạnh, diễm nữ kia đã run cầm cập, lặng yên lui lại, nói rõ là phân rõ giới hạn với Phạm Đông Bình.
– Không, đan dược này là của ta!
Hiện tại Phạm Đông Bình chỉ có thể cắn chết không tha, nếu không hắn thật xong đời.
– Ngươi bị ngốc sao?
Lăng Hàn đạp tới một cước.
– Loại lợn chết như ngươi cũng có thể luyện chế ra đan dược chuẩn Địa Cấp? Chính ngươi ngu ngốc, lại nghĩ người khác cũng ngu ngốc sao?
Sắc mặt của Phạm Đông Bình trắng bệch. Hắn biết mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, đan dược chuẩn Địa Cấp… Hai vị bá chủ đan đạo của Vũ Quốc cũng chưa chắc có thể luyện ra, lai lịch của thiếu niên này tuyệt đối khủng bố!
– Mã đại nhân!
Có ba tên hộ vệ thấy nơi đây động tĩnh lớn, liền bước nhanh tới, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Mã Thiên Thanh.
– Bắt người này lại!
Mã Thiên Thanh lãnh đạm nói.
– Báo án lên Cấm Vệ Quân, nói chỗ chúng ta có kẻ trộm!
– Vâng, Mã đại nhân!
Ba tên hộ vệ lập tức kéo Phạm Đông Bình xuống.
—————