Tau của quản gia Hạ vịn vào cái cột nhà ở bên cạnh, một đôi mắt già cỗi vô cùng nham hiểm, đặt lên trên bóng dáng đang nằm ngủ ở dưới hành lang kia…
Ngay lập tức! Ngón tay gấy vào cái cột nhà được làm bằng gỗ, từng đường gân xanh ở nổi lên trên ngón tay, ông không cam tâm! Tại sao người phải chết lại là Vi Minh của ông! Con gái của ông, hiếu thảo lại ngoan ngoãn, ông trời sao lại không có mắt, mà lại đem đứa con gái của ông đi chứt Trong lòng nặng triĩu, quản gia Hạ lặng lẽ bước về phía người đang nằm ngủ kia, dừng ở bên cạnh cái ghế dài, đôi mắt già màu nâu xám, giống như máy móc, vô cùng bạc bẽo, vô cùng lạnh nhạt, di chuyển từng chút một, từng chút, lại từng chút…
Ánh mắt đột ngột dừng lại, khóa lên trên khuôn mặt của Giản Đồng.
“Dậy đi”
Sau khi ông nhìn người phụ nữ đang nằm ngủ một lúc lâu, liền cứng nhắc mở miệng: “Mau dậy đi”
Giản Đồng trong cơn mơ hồ nghe thấy tiếng gọi, liền thức giấc, vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy quản gia Hạ đang đứng bên cạnh mình, một chút vẻ chưa tỉnh ngủ vẫn còn đó, ngay lập tức biến mất không dấu vất.
Vào lúc mở miệng ra như muốn nói cái gì đó, đột nhiên ại im bặt…
Đối diện với người bố của Hạ Vi Minh, cô có thể nói cái gì chứ? Kêu oan? Chắc là người già này không muốn nghe đâu? Xin lõi? Hối hận? …
Dựa vào cái gi Dứt khoát, chậm rãi cúi đầu xuống, cô không nói gì.
Quản gia Hạ đứng bên cạnh lại nhìn người phụ nữ ở trước mặt mồi hồi rất lâu…
Ông muốn đợi cô mở miệng, muốn nghe xem sau khi xa cách ba năm, cô sẽ nói với ông cái gì? Quản gia Hạ không chờ đợi được người phụ nữ ở trước mặt, người tội phạm hãm hại con gái




– —————–