“Ý cậu là sao khi nói nhìn thấy tất cả?”
Trúc Chi nói qua kẽ răng:
“Những tên mặc áo đen kì lạ đâm từng người từng người trong bệnh viện. Sau đó họ biến mất một cách bí ẩn.”
Nhất Uy biết những tên áo đen đó là ai. Chỉ có điều làm sao Trúc Chi nhìn thấy chúng được, nếu như cô bạn này chỉ là một người bình thường? Điều này càng dấy lên nghi ngờ trong lòng cậu khi nghĩ cô bạn này có liên quan đến Âm giới.
Nhất Uy nói:
“Sao cậu lại nói chuyện này cho tui biết?”
Trúc Chi nói một cách tự nhiên như điều đó tất nhiên phải được nói cho Nhất Uy ấy:
“Không phải cậu là pháp sư sao? Nếu tui nói chuyện này cho cảnh sát họ có tin hay không? Họ có tin có một thực thể bí ẩn đang bắt lấy mọi người không?”
Sau cùng Trúc Chi viết một vài dòng trong tờ giấy đẩy về phía bên kia của Nhất Uy. Cậu lén nhìn dòng chữ ấy thì thấy: “Ra chơi gặp nhau tại ghế đá sau phòng tin nha.”, Nhất Uy mặc dù nghi ngờ thân thế của cô bạn này nhưng cũng không từ chối thẳng thừng mà muốn xem xem cô bạn này muốn gì ở cậu.
Giờ ra chơi cuối cùng cũng đến và hai người gặp nhau tại nơi đó trước ánh nhìn của bao nhiêu người. Trúc Chi ngồi xuống và mỉm cười khi thấy Nhất Uy đang đi tới phía mình. Mặt của cậu lạnh lùng không cảm xúc. Cũng phải thôi, hai người không hề thân thiết và giờ đây cô lại gọi cậu ra ngoài này sau khi đã ton hót vài chuyện kì lạ trong lớp học.
Trúc Chi không muốn giấu giếm điều gì nữa. Cô quyết định nói luôn ý định của mình:
“Bồ có tin vào một thế giới khác tồn tại với thế giới này không, thế giới của ma quỷ?”
Nhất Uy nghi hoặc nhìn Trúc Chi. Cậu ngồi xuống ghế cố nghiền ngẫm câu hỏi của cô vẫn không hình dung được mục đích nói ra câu đó là gì. Trúc Chi cười nói tiếp:
“Tối hôm ở bệnh viện, tôi đã nhìn thấy tất cả.”
Đến lúc này, Nhất Uy không nhịn được nữa mà phát tiết, cậu nói một hơi dài:
“Bồ cứ nói là thấy mấy điều kì lạ, nhưng tui không hiểu những điều bồ thấy là gì? Vậy thì bồ muốn nhận được câu trả lời nào từ tui nếu như bồ không nói huỵch toẹt ra ý đồ của mình?”
Trúc Chi không hề quan tâm đến cái thái độ cáu gắt của Nhất Uy. Cô còn bình tĩnh trả lời một cách trơn tru:
“Thứ nhất, tui đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng 20 nạn nhân bị biến mất; tui còn đã nhìn thấy bồ giao chiến với bọn chúng, bồ rõ ràng sử dụng một thanh kiếm đẹp vô cùng. Thứ hai, không phải ba của bồ là pháp sư hay sao? Tui tưởng bồ hứng thú với vụ án này nên mới làm thân với bồ. Tụi mình có thể giải quyết vụ này êm thấm. Tui có vài kế hoạch hay ho muốn thực hiện cùng với bồ.”
Nhất Uy còn chưa kịp đáp ứng thì cô bạn Trúc Chi kia nói tiếp:
“Vậy nhé, trưa nay tui qua nhà bồ vừa học vừa tìm hiểu chuyện này.”
“Tui thích học ở trường hơn.”, Nhất Uy từ chối.
“Tùy bồ.”, nói xong Trúc Chi rời đi.
Nhất Uy không tập trung nổi vào bài giảng mà thầy cô đang cố nhồi nhét vào đầu cậu. Cuộc trò chuyện nho nhỏ của cậu và cô bạn Trúc Chi mới quen khiến tâm trí cậu luẫn quẫn trong mớ hỗn độn mà tự cậu đang nghĩ ra. Tại sao cô bạn ấy lại thấy được những tên đó nếu như cô không sở hữu đôi mắt âm dương như Ngân Chi, hoặc không phải một người bình thường như cậu? Nếu như nói dối thì không phải, chính cậu cũng từng trạm trán với những tên đó còn gì. Có nghĩa cô bạn này biết những gì xảy ra đêm đó thật, và cậu cần thêm thông tin mà biết đâu sẽ hữu ích cho chính cậu lúc này. Kể cả cái kế hoạch mà cô bạn mới ấy muốn thực hiện cùng với cậu, cậu cũng tò mò muốn biết.
Nhất Uy quyết định đưa địa chỉ nhà cho Trúc Chi và gọi luôn Thanh Lâm đến nhà mình khi cô bạn ấy đến học thêm. Cậu cũng nói cho Thanh Lâm biết chính xác những gì cô bạn Trúc Chi kia đã nói với mình. Thanh Lâm có vẻ sửng sốt, bởi vì rõ ràng cậu ấy không hề nhìn thấy những tên mặc áo đen kia, và có một chút ghen tỵ nhẹ chạy dài sống lưng của cậu.
Thanh Lâm hỏi Nhất Uy khi hai người đang chuẩn bị tan học:
“Mày có hỏi nó sao nó lại quan tâm đến vụ án kia không?”
“Nó nói nó nhìn thấy chuyện xảy ra đêm anh Thanh mất tích. Và vì tao là pháp sư nên mới luồng thông tin đó cho tao biết. Tao nghi cô bạn này có cái gì đó kì lạ từ khi nhìn thấy bông hoa màu đen trong phòng bệnh rồi. Không hiểu sao tao sợ cô bạn này đang định dắt díu tụi mình đi đâu đó nguy hiểm.”
Thanh Lâm đề nghị:
“Sao mày không nhờ thần kiếm nhìn xem con bé đó có phải bị nhập hồn hay không?”
“Ờ ha.”, Nhất Uy chợt nhớ ra vị thần kiếm luôn đi theo bên cạnh mình là người rất giỏi nhìn ra những việc như vậy. Nếu thần kiếm nhìn ra linh hồn ai nằm trong thân xác yêu đuối kia không phải tốt nhất sao. Ít ra cậu sẽ biết nên đối phó với cậu ta ra sao.
Thanh Lâm để cho Nhất Uy tự mình hỏi thần kiếm còn cậu chạy đến phòng bác bảo vệ làm vài chuyện lặt vặt cho bác ấy. Nhờ bác ấy biến một cành cây thành anh Thanh nằm trong bệnh viện mới khiến thầy hiệu trưởng bớt lo lắng. Vì hầu như từng lời nói mà thầy nói ra đều là “Thiên Thanh sẽ bị bắt đi. Thiên Thanh sẽ lại bị bắt đi.”
Thanh Lâm đang cố dụ dỗ bác bảo vệ khai nhãn cho cậu. Cậu không thể trông chờ Huyết Yêu quay về và làm điều đáng lý phải làm từ lâu này. Việc không nhìn thấy những tên kì quặc thật khó chịu. Cậu cũng muốn giúp Nhất Uy chiến đấu với những tên kia.
Trúc Chi mời Nhất Uy ở lại ăn trưa rồi mới về thẳng nhà của cậu. Cô tin mình nên làm chuyện này, cô cũng không muốn mang nợ người khác. Nhất Uy không hề từ chối lời mời của cô, điều này khiến nữ sinh trong lớp nghe lỏm được và truyền tai nhau trong vòng một nốt nhạc.
Tin tức một người tên Chi khác xuất hiện và trở nên thân thiết với Nhất Uy chẳng mấy chốc lại lan khắp toàn trường. Mấy bạn nữ tin rằng nhỏ Trúc Chi này đang cố quyến rũ Nhất Uy ngay khi vừa trở lại trường học. Dù sao Nhất Uy cũng nổi tiếng đẹp trai nhất trường cơ mà.
Buổi trưa ở trường vắng vẻ lạ thường. Chắc hôm nay là ngày đầu tuần nên các lớp không có tiết học thêm, hoặc học sinh muốn về nhà mình ăn cơm cùng gia đình còn hơn ở lại trường học. Căng-tin chỉ có mỗi Nhất Uy và Trúc Chi.
Thế rồi Nhất Uy nghe trong tiếng gió có cái gì đó đang di chuyển rất nhanh và rất gần. Ngay cả Trúc Chi ngồi bên kia cũng ngửi được mùi nguy hiểm. Cô nói với Nhất Uy:
“Có vẻ có bạn tới tìm cậu thì phải. Chúng ta không nên tiếp tục ngồi ở đây.”
Trúc Chi kéo tay Nhất Uy chạy mất. Nhất Uy chạy theo trong vô thức, không biết cô tính đưa cậu đi đến đâu. Quả nhiên khi họ ngừng lại một hành lang lớp học, một nhóm người mặc áo đen mà Nhất Uy gặp trong bệnh viện bao vây lấy họ. Nhất Uy liền đoán vì chưa bắt được cậu nên chúng mới trở lại vào ngày hôm nay.
Nhất Uy rút thanh kiếm trên thắt lưng xuống. Cậu kéo tay Trúc Chi núp đằng sau mình. Cậu không muốn một người vô tội bị sát hại chỉ vì cậu. Cậu nói:
“Chạy đi trong khi tui cầm chân bọn chúng.”
