“Không có.”
“Cô có mà.”
Tiếng hai người dần dần biến mất trong tòa nhà, lần thứ hai mọi người được thay đổi nhận thức về Minh Thù và Hứa Sóc.
Hai người này mặt không đổi sắc thảo luận vấn đề ăn zombie, bọn họ không ghê tởm sao?
Biến thái!
…
Zombie trong tòa nhà đã được xử lý sạch sẽ, ngoại trừ trinh sát và người trông chừng, tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ.
Hứa Sóc thừa dịp Minh Thù không chú ý, một mình chạy ra ngoài bắt lấy một con zombie về, làm mọi người sợ đến hỗn loạn.
Có người ngăn cản Hứa Sóc, không cho hắn đi qua, zombie trong tay Hứa Sóc kêu gào muốn bổ nhào về phía bọn họ, thật hung mãnh.
Cơ thể bọn họ cứng ngắc, rất sợ zombie giãy khỏi tay Hứa Sóc. Có người gào lên với Hứa Sóc:
“Ở đây nhiều người như vậy, cậu mang zombie về làm gì? Điên rồi sao?”
Zombie này, chỉ cần một người bị cắn, thì có khả năng toàn quân bị diệt.
“Nghiên cứu.”
Hứa Sóc trả lời tự nhiên: “Các người làm sao hiểu được thiên tài như tôi, mau tránh đường.”
Người ngăn cản không cho: “Nếu nó cắn người thì sao?”
Hứa Sóc nghiêm túc trả lời: “Bị zombie cắn có hai khả năng, chết hoặc trở thành dị năng.”
Mọi người: “…”
Đương nhiên bọn họ biết.
Ý bọn họ là nếu zombie cắn thì ai chịu trách nhiệm!
“Ở đây nhiều người như vậy, chúng ta không thể để cậu mang nó vào.”
Không quan tâm hắn là ai, mạng bọn họ quan trọng hơn.
Hứa Sóc đột nhiên buông lỏng đồ trong tay, zombie lập tức nhào lên phía trước hai mét.
“A!”
Đoàn người nhanh chóng lui về sau.
Hứa Sóc níu zombie lại, nói: “Làm sao bây giờ, nó rất muốn đi vào.”
Mọi người: “…”
Tên điên, cái tên điên này.
“Diệp Miểu, cô mặc kệ sao?”
Có người quát với Minh Thù đứng phía sau.
“Tôi không ở đây.”
Minh Thù sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nói một tiếng.
Khỉ thật!
Không ở đây cô còn lên tiếng!
“Cô là chỉ huy đội, cô phải phụ trách an toàn của chúng tôi, không thể để hắn mang zombie vào.”
“Cô phải bảo hắn ném zombie đi.”
“Các người có thể chọn ra ngoài.” Lời nói vô trách nhiệm thốt lên.
Lúc này trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ… Muốn giết người.
“Đùng!”
Một tiếng súng vang lên, zombie trong tay Hứa Sóc mềm oặt ngã xuống. Mọi người nhìn lại, Ninh Nhạc lạnh lùng thu súng.
“Tốt!”
Có người ủng hộ Ninh Nhạc.
“Đây là nơi công cộng, mạng của nhiều người như vậy, không phải để các ngươi muốn làm gì thì làm.”
Tiếng Ninh Nhạc cắt ngang người kia, từng lời giống như đứng ở góc nhìn của nhân loại.
“Nếu như để bảo vệ sự an toàn của mọi người, tôi không có lời nào để nói.”
Ninh Nhạc làm ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Lý do thoái thác này của Ninh Nhạc, làm mọi người nghĩ Minh Thù và Hứa Sóc không để ý an nguy của mọi người.
Hứa Sóc chính là không để ý, nhưng với kinh nghiệm Minh Thù không ngừng thả zombie chạy trong phòng thí nghiệm của hắn, hắn phải nắm chắc mới mang zombie về.
“Ngu xuẩn.”
Hứa Sóc rất tức giận: “Tội nhân của nhân loại.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Một lát sau, có một tiếng cười không nhịn được vang lên, nếu không để ý Hứa Sóc là người căn cứ, đoán chừng không ít người trực tiếp bật cười.
Tất cả là tội nhân nhân loại.
Hắn là bệnh ngốc thời kỳ cuối sao?
“Vù vù…”
Lúc mọi người nín cười, một tiếng động vang lên, ngẩng đầu nhìn, không biết Ninh Nhạc tại sao lại nằm trên mặt đất.
“Ngại quá, chặn đường.”
Minh Thù phủi phủi tay, từ bên cạnh Ninh Nhạc bước qua, mỉm cười nhìn mọi người.
“Diệp Miểu, cô có bệnh sao!”
Trần Duy mặt mũi tái mét đỡ Ninh Nhạc dậy, trợn mắt căm tức nhìn Minh Thù, bênh vực cho Ninh Nhạc.
“Có lẽ là có, cô có thuốc?”
Trong mắt người bình thường, không chừng trẫm đã bệnh nguy kịch, vô phương cứu chữa.
Trần Duy: “…”
***
(1) Kinh diễm: Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹp.
(2) Chó cắn Lã Động Tân: Không biết lòng tốt của người.