Tối hôm qua hắn cùng Galileo cả đêm xử quyết rất nhiều người, phong tỏa tin tức, sợ rút dây động rừng, rốt cuộc không ai biết có bao nhiêu người bị xâm nhập.
Kế hoạch chi tiết như vậy hẳn là đã dự mưu nhiều năm, không ai biết những người ở Vùng đối lập còn chuẩn bị cái gì ở phía sau, không ai biết vì vậy phải cẩn thận hơn.
“Không ai biết anh đã trở lại?” Mạc Chi Dương có chút tức giận, chẳng trách cậu không nhận được tin tức gì hắn lại đột nhiên xuất hiện.
“Đúng vậy, trước khi anh đến cũng đã nhờ quản gia cho tất cả người hầu trong nhà rời đi, nên chỉ có một mình em biết.” Thật ra, Bạc Tư Ngự lẽ ra không nên đến, nhưng hắn thật sự rất nhớ cậu, sau khi rời đi, không có lúc nào là không nhớ tới.
Cốt truyện như thế, nên đi thì vẫn phải đi cho xong, nhân vật chính tuy có hào quang cường đại nhưng ở trước mặt Chủ Thần thì không có gì đáng nói.
Đối với chuyện này, Bạc Tư Ngự cũng chỉ có thể tự trách mình bất cẩn, từ trước đến nay sau khi chế tạo một cái vị diện thì để nó tùy ý phát triển lung tung, trước khi bước vào vị diện này cũng chỉ hỏi thăm Dương Dương về công việc.
Mặt khác không tìm hiểu nhiều, cũng quên mất kết cục của mình, hệ thống cũng là sợ tổn hại đến mạch truyện của nhân vật chính trong vị diện rồi bị hắn trừng phạt, nên chỉ biết chứ không có ngăn cản.
Sự tồn tại của hệ thống được sử dụng để điều khiển và thay đổi hướng đi không hợp lý của một vị diện nào đó, những người được gọi là ký chủ cũng chỉ là một người làm công.
Nhưng có hắn ở đây, Tiêu Nghị tính là cái vai chính gì chứ.
“Thì ra là như vậy.” Mạc Chi Dương gật đầu, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhéo mặt của hắn, “Anh nói ai đưa cho anh Omega?”
Má trái của Bạc Tư Ngự bị véo đến biến dạng, vội lấy lòng nói: “Không có không có, trong lòng anh chỉ có em, ai tới anh đều không yêu, thật đấy, anh thề!”
Nhìn thấy bộ dáng thề thốt của hắn, Mạc Chi Dương bất đắc dĩ tin tưởng gật đầu, “Có cho anh cũng không dám, vậy có phải bây giờ anh không cho ai biết anh đã trở lại?”
Nói đến đây Bạc Tư Ngự lấy lòng hôn cậu một cái, “Đúng vậy, cho nên… Anh phải cải trang rời đi, Dương Dương hẳn là rất vất vả đi.”
“Còn tốt.” Mạc Chi Dương không than khổ, nhưng những lời than khổ này nói ra ngược lại có vẻ làm ra vẻ, theo sự hiểu biết của cậu về người đàn ông này.
Hắn chắc chắn sẽ hỏi, và Galileo chắc chắn cũng sẽ nói, cậu rơi vào tính cách nhân vật là một người giả vờ mạnh mẽ, khiến người thương tiếc, vậy tại sao lại không làm?
Dương Dương trước đây chưa từng có quầng thâm mắt, bây giờ mắt một mảnh xanh tím, có thể nhìn ra được cậu cũng không sống tốt, những người thân ngu ngốc kia nhất định sẽ làm loạn sau khi biết hắn mất tích.
Thật vất vả, Dương Dương của tôi, Bạc Tư Ngự bế người lên, “Đừng lo lắng, sau này đều có anh.”
“Vâng.” Mạc Chi Dương cuối cùng cũng thả lỏng hoàn toàn để cho hắn tùy ý ôm.
Tiêu Nghị đã ở đây ngồi canh rất nhiều ngày, nhưng lần này mọi người trong nhà chính đều ra ngoài, ngược lại thuận tiện cho hắn trực tiếp vào cửa, đi thẳng đến trước phòng ngủ của Cậu mình.
Do dự một lúc liền gõ cửa ba cái, gõ vang cửa, “Mạc Chi Dương, cậu ở đâu?”
Hai người trong phòng bị đánh thức.
Mạc Chi Dương đột nhiên ngồi dậy, đột nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc lên giường, xô đẩy người bên cạnh, “Mau đứng dậy, có người tới!”
Mơ màng bị đẩy đến tỉnh lại, nhìn thấy cậu vội vàng như vậy đột nhiên cũng trở nên bối rối, cuống quít đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, “Không phải nói không có ai sao?”
Ngay sau khi vừa mặc quần vào mới cảm thấy có điều gì đó không ổn, đây là nhà của mình mà! Ngủ bên cạnh mình cũng là vợ của mình!
Mạc Chi Dương cũng phản ứng lại, không đúng, tại sao hai người bọn họ giống như… Giống như bị bắt gian vậy?
Hai người nhìn nhau mới phát hiện không ổn.
Lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên, “Mạc Chi Dương, cậu tỉnh rồi đúng không?”
“Fuck!” Bạc Tư Ngự cởi áo ra, ngồi trở lại trên giường, kéo người vào lòng ngực của mình, thì thầm: “Tại sao nó lại đến tìm em?”
Yo, đây là có ý gì?
Mạc Chi Dương hừ nhẹ một tiếng, vươn tay vặn vẹo eo của hắn, “Vậy thì phải hỏi cháu trai ngoan của anh mới đúng đi?”
“Ssit?” Bạc Tư Ngự hít một ngụm khí lạnh, lấy lòng hôn cậu một cái, “Trách anh, trách anh.”
Trừng hắn một cái, Mạc Chi Dương đỡ bụng muốn xuống giường, “Anh trước tiên trốn đi, em đuổi hắn ta đi, sau đó anh liền rời đi.”
Bạc Tư Ngự thấy cậu muốn xuống giường, theo bản năng ngồi xổm xuống xỏ giày cho cậu, ôm bàn chân bị sưng tấy khi mang thai của cậu, đau lòng xoa xoa, “Vất vả rồi.”
Bản thân hắn luôn muốn có một đứa con, nhưng lại quên mất sẽ mang đến bao nhiêu vất vả cho cậu.
“Vừa rồi động tác của anh thành thạo như vậy, e rằng không phải lần đầu tiên đúng không? Chờ chút nữa sẽ quay về tìm anh tính sổ.” Mạc Chi Dương mang dép lê đi về phía cửa.
Cửa vừa mở liền nhìn thấy cậu đi ra, Tiêu Nghị đột nhiên khự lại, lại nhìn thấy cái bụng to của cậu, hiện tại Cậu sống chết còn chưa rõ, có chút đáng thương, “Mạc Chi Dương, gần đây cậu có khỏe không?”
Mạc Chi Dương đóng cửa lại, cùng hắn ta nói chuyện ở ngoài cửa, “Khá tốt, có chuyện gì sao?”
Cũng có chút tò mò muốn biết bọn họ đang nói gì, Bạc Tư Ngự áp tai vào tấm cửa dựng lỗ tai lên nghe.
“Anh biết trước đây anh đối xử với em không tốt, đó là bởi vì anh tưởng… Tưởng Bạch Dung mới là em, cho nên mới đối xử không tốt với em, rất xin lỗi.” Ngoại trừ nói xin lỗi, Tiêu Nghị không biết nên nói gì khác.
Hiện tại cậu còn đang đỡ bụng, mang đứa nhỏ, một mình rất vất vả.
Trước kia lúc mắng cậu thì rất hùng hổ, bây giờ thế nào lại lật lọng xin lỗi.
Mạc Chi Dương đánh giá nhìn hắn ta, râu ria xồm xoàm cùng với khuôn mặt phờ phạc, ước chừng Bạch Dung cũng không tốt hơn, “Tôi nhận lời xin lỗi của anh, cho nên bây giờ anh có thể đi được chưa?”
“Em, một mình em rất vất vả đúng không, anh có thể thay Cậu chăm sóc em!” Tuy rằng làm vậy rất không phúc hậu, Mạc Chi Dương là một Omega lại còn đang mang thai.
Muốn chống đỡ Bạc gia ước chừng rất khó, coi như đền bù cho cậu, “Anh bảo đảm sẽ đối xử với đứa nhỏ giống như con ruột của mình.”