Tới khi La Vinh Vương và Mộ Dung Nghi bước khỏi thư phòng, tâm trạng hai người đều nhẹ nhàng. La Vinh Vương trực tiếp hồi lưu viện, Mộ Dung Nghi thì về phòng nghỉ ngơi. Bất quá, dạo gần đây, y cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm hơn hẳn, bằng không tối qua làm sao y dám chạy. Lần này trở về, La Vinh Vương mang rất nhiều cố nguyên cao, phong mật dữu tử trà, Mộ Dung Nghi thật cao hứng. Y cảm thấy, từ khi ăn cố nguyên cao xong, y thấy ngực mình không còn đè nặng.
Trở lại Phi Lưu viện, Quách Tử Mục còn ngủ. Nhìn dung nhan ngủ yên lành của y, La Vinh Vương cảm thấy trong lòng mềm mại, lại có chút gì đó tự hào (kiêu ngạo). Tuy là lão nhân, nhưng có thể nói, hiện tại ông vẫn thỏa mãn tiểu Mục. Nhớ tới tình cảnh mất hồn đêm qua, La Vinh Vương vội vàng bóp mũi, ông càng ngày càng cầm thú mà.
Tối hôm qua, lúc tiến vào Quách Tử Mục quả thực rất đau, nhưng không biết là do thân thể y mẫn cảm, do hai người quá phù hợp, hay do bình dược của Thiệu Vân An, dù sao sau đó hai người đều không thể buông ra. Quách Tử Mục không những không bị thương, mà bộ dáng động tình tuyệt đối không thể giả vờ được.
Nghĩ tới Thiệu Vân An, La Vinh Vương nhịn không được cười mắng. “Tiểu tử thúi.”
Một giấc này, Quách Tử Mục ngủ tới chính ngọ mới tỉnh. Vừa tỉnh đã thấy La Vinh Vương ngồi ở mép giường, đang trông chừng y. Quách Tử Mục lập tức hạnh phúc nở nụ cười.
“Mộ Dung…” Từ bá bá tới bên miệng, Quách Tử Mục nuốt lại, hai người đã có quan hệ xác thịt, nếu gọi như vậy thì thực không thích hợp.
La Vinh Vương cũng nghĩ tới, ông xoa mặt Quách Tử Mục, hỏi. “Còn đau không?”
Khuôn mặt mỹ lệ của Quách Tử Mục nổi lên hai rặng mây đỏ, y ngượng ngùng rũ mắt. “Không đau, chỉ là…”
“Có phải không thoải mái hay không?”
Quách Tử Mục xoay đầu, mặt càng đỏ. “Chỉ là, có hơi, trướng.”
La Vinh Vương hô hấp nháy mắt nặng nề, ông vội vàng đè nó xuống, nói. “Dậy ăn miếng cháo, uống miếng canh gà, hôm nay phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
“Ta muốn đánh răng rửa mặt.” Ở vương trạch đã thành thói quen, không làm Quách Tử Mục cảm thấy không thoải mái.
“Ta đi lấy nước.”
La Vinh Vương tự tay hầu hạ Quách Tử Mục rửa mặt, rồi đỡ y nằm lại giường. Quách Tử Mục không thích thấy người ngoài, La Vinh Vương cũng không muốn người ngoài nhìn thấy bộ dạng y mặc nội y, xõa tóc lười biếng ngồi trên giường. La Vinh Vương thầm nghĩ, phải mau chóng nghênh thú người vào phủ, tránh cho đêm dài lắm mộng, vạn nhất cái miệng quạ đen của tên thế tử thúi kia linh nghiệm thì sao.
La Vinh Vương ở trong phòng cẩn thận hầu hạ tiểu nam thê, mặc kệ bên ngoài kinh thành hiện tại đã biến thành bộ dáng gì. Phủ đại tướng quân, quân hậu thiên tuế triệu kiến ba tiểu đậu đinh và ba đại lão hổ. Ba đứa nhỏ lễ nghi chu toàn, nhìn là biết đã được dạy dỗ nghiêm khắc. Tưởng Mạt Hi tuy ít nói, lời nói không liền mạch, nhưng có thể thấy, nhóc cực kỳ thông minh. Ba con đại miêu thì dịu ngoan đứng phía sau hài tử. Bất quá Hổ ca nghênh nghênh cái đầu, tư thế hiên ngang khiến Thiệu Vân An ra một thân mồ hôi lạnh. Đang ở trước mặt quân hậu đó, Hổ ca ngài ngàn vạn lần đừng làm mất mặt nhân gia nha.
Quân hậu ban thưởng cho đám nhỏ rất nhiều đồ vật. Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh là văn phòng tứ bảo, ngọc khí như ý. Ni tử là trang sức, còn có tơ lụa thượng phẩm. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng ở trong phòng, lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân cũng có mặt.
Quân hậu ban thưởng xong, lão chính quân và lão phu nhân lại tặng thêm cho ba hài tử không ít thứ tốt. Lão tướng quân đặc biệt tặng cho Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi mỗi người một cái mộc đao. Tưởng Mạt Hi nhìn mộc đao trong tay, múa máy vài cái, sau đó mặt không cảm xúc khoác đại ở bên hông. Thấy bộ dáng của nhóc, lão tướng quân trêu đùa hỏi. “Không thích sao?”
Nào biết, Tưởng Mạt Hi lại trả lời. “Không lợi hại.”
Lão tướng quân cười. “Ha ha, đây là mộc đao, đương nhiên không lợi hại.”
Thiệu Vân An đỡ trán, tiểu tử thúi đừng có nói cái gì hù chết người nha, nhưng may mà Tưởng Mạt Hi không nói thêm. Đừng nói Thiệu Vân An, ngay cả Vương Thạch Tỉnh cũng hết hồn, sợ đại ca thốt ra câu linh tinh như. “Không có lợi hại bằng đao của Thạch Tỉnh thúc.”
Là một quân nhân, Vương Thạch Tỉnh đương nhiên có hứng thú với vũ khí hiện đại trong không gian. Hắn tự mày mò chế tạo nỏ tiễn, binh khí, cũng tạo ra được một vài thành phẩm, nhưng mấy thứ này tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Ở cổ đại, tự chế tạo binh khí là tử tội.
Lão phu nhân đột nhiên đứng dậy, nói. “Thiên tuế, lão thân mang Ni tử tới tiền viện đi dạo, để nàng gặp mặt tỷ tỷ.”
Quân hậu gật đầu. “Cũng tốt, bên cạnh Ni tử nên có ít tỷ muội để trò chuyện khuê phòng, nên chơi với đám nha đầu, nhanh chóng quen thuộc bọn tỷ muội.”
Thiệu Vân An xoa đầu Ni tử. “Đi chung với lão phu nhân đi.”
Ni tử hơi sợ, lão phu nhân nói. “Ở chỗ thái nãi nãi có một trương cầm, con tới xem có thích hay không.”
Thiệu Vân An cổ vũ Ni tử. “Đi đi.”
Ni tử gật đầu, lão phu nhân dắt tay Ni tử, mang bé ra ngoài. Tưởng Mạt Hi nhấc chân tính đi theo, Thiệu Vân An vội giữ lấy nhóc. “Ni tử đi gặp tỷ tỷ, con không nên đi theo.”
Quân hậu cười hỏi. “Hi nhi không yên tâm muội muội sao?”
Tưởng Mạt Hi lạnh lùng nói. “Tức phụ.”
“…”
“Ha ha ha…”
Lão tướng quân và lão chính quân cười to, Thiệu Vân An đổ mồ hôi, Hi nhi, sự tự tin, lòng chiếm hữu của con đâu?
Quân hậu cũng cười. “Hi nhi sớm thế đã định cưới tức phụ sao?”
“Tức phụ!”
Thiệu Vân An chỉ có thể giải thích. “Hai đứa nhỏ vô tư, cũng yêu thích nhau, chờ Khang Thần đại ca trở lại, ta với Tỉnh ca sẽ đề nghị chuyện này với hắn. Nếu Khang Thần đại ca đồng ý, có thể cho bọn nhỏ đính thân trước.”
Quân hậu tán thành. “Tình cảm đơn thuần, thanh mai trúc mã, không tồi. Khang Thần chắc sắp trở về, tới lúc đó tổ chức đính thân cho hai đứa nhỏ ở kinh thành đi. Đợi Ni tử mười bốn tuổi, hai đứa nhỏ có thể thành thân.”
Ánh mắt Tưởng Mạt Hi sáng lấp lánh. Vương Thạch Tỉnh vội vàng lên tiếng. “Ta và Vân An dự định đợi Ni tử tới mười sáu mới tính chuyện thành thân.”
Lão tướng quân phụ họa. “Nếu trong lòng hai đứa nhỏ không có người khác thì sao phải kéo dài tới hai năm. Hai đứa nhỏ thành gia sớm, Hi nhi có thể một lòng một dạ kiến công lập nghiệp. Ở trong kinh thành này, không thiếu nhất chính là thế gia công tử. Không tới mười bốn, chỉ cần vài năm nữa, chắc chắn sẽ có người tới cửa cầu thân Ni tử.”
“Ni tử, ta!”
Tưởng Mạt Hi nghe thế thì cuống lên. Thiệu Vân An ôm nhóc, để nhóc bình tĩnh. Thiệu Vân An không rõ. “Hai đứa nhỏ đã đính thân, người khác có thể đoạt hôn sao?”
Lão tướng quân nghiêm túc nói. “Kinh thành không phải huyện Vĩnh Tu, càng không phải thôn Tú Thủy. Chỉ cần có người muốn cướp, sẽ có biện pháp cướp vào tay. Vì an toàn của Ni tử, vẫn nên để nàng sớm thành thân với Hi nhi thôi.”
Thiệu Vân An không nghĩ tới khía cạnh này. Vương Thạch Tỉnh nghe lão tướng quân nói xong thì cau mày. Tưởng Mạt Hi nghe không hiểu, nhưng biểu tình hai vị thúc thúc thay đổi nhóc có thể nhận ra. Nhóc mím môi, nắm chặt quyền.
Quân hậu nói. “Thân phận của các ngươi và Khang Thần nay đã khác xưa, không nên để đêm dài lắm mộng, nên để hai đứa nhỏ sớm thành gia đi. Việc thành thân của Thanh nhi có thể chậm rãi chọn, nhưng phải cẩn thận.”
Thiệu Vân An gật đầu. Tâm tình không tốt cho lắm. Vương Thạch Tỉnh khom người hành lễ. “Tạ ơn thiên tuế, lão tướng quân nhắc nhở.”
Lão tướng quân kéo Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh tới gần, ý vị sâu xa nói. “Hai đứa các con là nam nhi trong nhà, sau này làm việc phải suy tính cẩn thận.”
Vương Thanh giống như tiểu đại nhân, nắm tay hành lễ. “Tiểu tử xin nghe lời dạy bảo của ngài.”
Tưởng Mạt Hi lạnh mặt, học theo hành lễ. “Nhớ kỹ.”
Lão chính quân đứng dậy, đánh tan không khí nặng nề trong phòng, tươi cười nói. “Ni tử đi gặp tỷ tỷ, Thanh nhi và Hi nhi cũng nên gặp các huynh đệ.”
Lão tướng quân hùa theo. “Đúng là nên gặp mặt.” Ông đứng lên, duỗi tay. “Thanh nhi, Hi nhi, đi, đi với thái gia gia gặp mặt mọi người. Thạch Tỉnh, ngươi cũng đi theo, cùng ta nói chuyện về Hổ Hành quan.”
Vương Thạch Tỉnh liếc nhìn Thiệu Vân An, đáp. “Vâng.”
Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi nắm tay lão tướng quân, Thiệu Vân An vỗ đầu Hổ ca, Hổ ca phất phất đuôi, mang Đại Kim, Tiểu Kim đi theo.
Trong phòng tức khắc chỉ còn quân hậu, Thiệu Vân An và Trác Kim. Thiệu Vân An nhận ra, quân hậu cố ý lưu lại một mình hắn.
Cả gia đình Thiệu Vân An bị giữ ở phủ đại tướng quân, nhất thời không thể trở về, ba đứa nhỏ cũng bị giữ lại. Sau khi nhận được tin tức do người của phủ tướng quân truyền tới, La Vinh Vương không hề bất ngờ, bất quá, ông có thể chuyên tâm chăm sóc Quách Tử Mục. Cùng ngày, La Vinh Vương sai hạ nhân thu dọn đồ đạc của Quách Tử Mục qua phòng mình, nói theo cách hiện đại, hai người bây giờ chính thức ở chung. La Vinh Vương sai người truyền tin cho Quách Tử Du, ông muốn nhanh chóng hoàn thành toàn bộ quá trình dạm hỏi, đính thân, thành hôn.
Cũng trong ngày này, tử vương phủ truyền ra một tin tức, nói hậu bối mà La Vinh Vương mang về có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, chả trách La Vinh Vương độc thân nhiều năm dám từ bỏ áo giáp, mới đem người ta về một đêm đã ăn sạch sẽ.
Lời đồn truyền tới tai Vĩnh Minh Đế đang chuẩn bị tới tướng quân phủ. Vĩnh Minh Đế tò mò. “Khuynh quốc khuynh thành?” Sau đó hắn bừng tỉnh. “Hình như An trạch từng nói, trong nhà Thiệu Vân An có một nam tử diện mạo mỹ lệ.” Nghĩ nghĩ, Vĩnh Minh Đế nói. “Đi phủ La Vinh Vương.”
“Hoàng thượng?” Tim Quách Tốn ngừng một nhịp.
Vĩnh Minh Đế thản nhiên nói. “Hoàng thúc muốn tái hôn, trẫm đương nhiên phải đi gặp mặt. Lần này hoàng thúc xem như cũng có công, nếu ông ấy thật sự muốn tái hôn, trẫm phải nghĩ xem nên ban thưởng thế nào. Đi thôi.”
“…Vâng.”
Quách Tốn hy vọng là bản thân lo xa, lỡ quân hậu biết chuyện… Quách Tốn run run.