“Đúng vậy.” Giọng Tấu Lương Miễn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
“Kẻ bịt mặt mặc đồ đen vào phòng Dương Tu hôm đó có phải..”
“Là chủ quán.” Tấu Lương Miễn ngắt lời: “Những lời tiểu nhị nói cũng do tôi đã dặn dò từ trước. Tôi biết cậu còn nhiều điều muốn hỏi nhưng xin cậu đừng hỏi gì nữa, rồi sẽ có một ngày cậu hiểu ra mọi chuyện thôi..”
“Ta hỏi huynh một câu cuối cùng, các người rốt cuộc có bí mật gì.” Trần Cẩn Phong nhìn Tấu Lương Miễn không chớp mắt. Tấu Lương Miễn chỉ cười nhạt một tiếng.
“Ta biết đệ rất tài giỏi, nhưng ta muốn khuyên đệ một câu, có những chuyện biết càng ít càng tốt, biết nhiều rồi chỉ khiến cuộc sống của đệ gặp nguy hiểm. Chúng ta quen nhau lâu như vậy, đời này ta chưa từng kính phục ai, nhưng đối với đệ, ta phục thật rồi. Mọi việc kết thúc tại đây thôi, đệ cứ an tâm làm một quan Trạng nguyên thật tốt, còn bí mật này ta sẽ vĩnh viễn mang nó theo mình.” Lúc nói ra những lời này, khuôn mặt Tấu Lương Miễn bình tĩnh đến lạ, dường như y chỉ đang kể cho mọi người nghe một câu chuyện.
“Kính Dư, ta có lỗi với đệ, để bảo vệ bản thân vốn định hi sinh đệ. Xin đừng oán trách ta, mọi thứ đều từ một chữ nghĩa mà ra.” Những lời này của Tấu Lương Miễn là dành cho Lý Kính Dư, giọng y ngày càng yếu, tốc độc nói cũng chậm hơn.
“Ngươi như thế cũng dám gọi là nghĩa sao, ngươi suýt chút nữa đã đẩy ta vào chỗ chết, ta làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Lý Kính Dư xem ra vẫn chưa hết giận, cũng đúng thôi, bất cứ ai rơi vào hoàn cảnh như vậy đều chịu sao nổi.
“Kính Dư đệ, đệ trách ta cũng không sao, là do ta có lỗi với đệ trước.. giá như.. giá như ta không giữ bí mật này thì tốt biết mấy, ta sẽ không hại đệ, đệ cũng không oán thán ta, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt. Thế nhưng trên đời này làm gì có nhiều giá như đến thế. Kính Dư, đệ đã biết hung thủ là ta rồi, ta cũng không còn nhiều thời gian, trước khi ta đi chỉ xin đệ một việc, như vậy ta có thể yên lòng ra đi.” Tấu Lương Miễn đau đớn nhìn Lý Kính Dư, đôi mắt sắc sảo của y giờ đây hằn những tia máu đỏ, khuôn mặt trắng bệch, không còn chút dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, chỉ có thể dùng từ “đáng thương” để miêu tả.
Nói thực lòng, Lý Kính Dư căm ghét tột độ việc làm của Tấu Lương Miễn, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương ấy, trong lòng liền cảm thấy thương hại. Dù sao cũng là huynh đệ, huống hồ những gì Lương Miễn làm với mình cũng không để lại hậu quả gì ghê gớm lắm. Sao phải hà khắc với một người bạn mà có lẽ sẽ không bao giờ còn cơ hội gặp lại nữa, tạm nghe những lời huynh ấy muốn nói là gì đi đã.
Trương Liên Chi và Trần Cẩn Phong không nói gì, muốn như nào nên do Lý Kính Dư tự quyết định. Lý Kính Dư đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Tấu Lương Miễn một lúc lâu cuối cùng cũng nói được một câu: “Chuyện gì, nói đi.”
Đôi mắt Tấu Lương Miễn lập tức sáng lên: “Tha thứ cho ta, được không?”
Gió bên ngoài đại sảnh không biết đã dừng thổi từ lúc nào, mọi thứ chìm vào yên lặng, yên lặng tới nỗi khiến con người ta phát điên. Đám mây đen khổng lồ kéo đến nuốt mất bầu trời đầy nắng, một cơn giông lớn sắp tới rồi.
Tấu Lương Miễn đưa mắt nhìn những dáng người thân quen trước mặt, hai hàng lệ bất giác trào ra. Anh muốn được cùng họ ngâm phong vịnh nguyệt, cùng họ tranh cãi rộn ràng, thế nhưng sau này không còn cơ hội nữa rồi. Y biết Lý Kính Dư vẫn căm hận mình, bản thân làm ra những việc không thể tha thứ như vậy, nay lại cầu xin người khác bỏ qua, có lẽ đây là thứ nực cười nhất mà Tấu Lương Miễn này trải qua trong đời.
“Liên Chi, Kính Dư, Cẩn Phong, cảm ơn mọi người đã ở bên cạnh ta suốt chặng đường này. Ta sẽ mãi mãi ghi nhớ mọi người trong lòng, xin đừng oán hận ta, đừng bài xích ta, hi vọng ngày này năm sau có thể gặp lại mọi người ở phần mộ của ta, tới lúc đó xin hãy gọi ta một tiếng huynh đệ.” Trần Cẩn Phong cảm thấy những lời này có vấn đề, quay qua nhìn, thấy Tấu Lương Miễn chậm rãi đứng dậy, bước chân loạng choạng, cơ thể bắt đầu run lên. Trần Cẩn Phong tiến lên trước, đỡ lấy Tấu Lương Miễn, Tấu Lương Miễn ngã quỵ vào lòng Trần Cẩn Phong. Trương Liên Chi, Lý Kính Dư thấy vậy nhanh chóng đứng vây xung quanh, Tấu Lương Miễn nén cơn đau, cố gắng nở một nụ cười: “Xin đừng oán hận ta, xin đừng oán hận ta, xin đừng..”
“Huynh trúng độc Mao Nhĩ Tán?” Lời Trần Cẩn Phong khiến mọi người tại hiện trường đều bất ngờ.
Hai hàng nước mắt rơi ướt đẫm tay áo Trần Cẩn Phong, ai nói nam nhi không đổ lệ, chỉ là chưa đạt tới mức đau đớn thôi. Tấu Lương Miễn cũng là người, y cũng có thất tình lục dục, hỉ nộ ái ố, cũng cần có tình bạn, cũng cần được vỗ về. Có thể cả đời này phải mang tiếng phản bội, vu oán giá họa cho người khác, nhưng có ai hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng Tấu Lương Miễn. Chỉ vì bí mật đó, vì bí mật không muốn cho ai biết mà chịu mang tiếng dơ cả đời đó, anh đã chấp nhận từ bỏ mạng sống của mình.
Mọi thứ trước mắt đều mờ đi, những âm thanh ồn ào bên tai chỉ còn là tiếng vọng xa xôi. Một bóng người xuất hiện trước mắt Tấu Lương Miễn, người đó đưa tay về phía Lương Miễn: “Đi thôi, đến đây đi, nơi đây không có thù hận, không có đau thương, cậu có thể làm một người bình thường, ngươi sẽ mãi mãi được vui vẻ, hạnh phúc.”
Nằm trong lòng Trần Cẩn Phong, ý thức của Tấu Lương Miễn dần tan biến, khuôn mặt chất chứa nỗi đau dần trở nên thanh thản, y chậm rãi, chậm rãi giơ một bàn tay lên, dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng không thể.
“Làm một người bình thường thật tốt.” Lời vừa dứt, bàn tay của Lương Miễn liền rơi xuống, hàng mi dài khẽ nhắm lại. Nhiều năm sau đó, Trần Cẩn Phong vẫn nhớ như in hình ảnh hai hàng lệ cuối đời Tấu Lương Miễn, đó có thể là giọt nước mắt hối hận, cũng có thể là nước mắt hạnh phúc, bất luận như nào, có lẽ sự ra đi của Tấu Lương Miễn chính là chốn đi về tốt nhất cho huynh ấy.
Đúng vậy, làm một người bình thường thật tốt, hi vọng huynh ở trên thiên đường có thể gỡ bỏ xiềng xích, sống như một người bình thường, mãi mãi vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.