…—————-…
“Khốn kiếp, bà ta thật quá nham hiểm !”
Tạ Tân mím môi “cũng khó trách Trang phu nhân lắm !”
“Không trách bà ta thì trách ai đây ?”
‘Cậu nghĩ mà xem, họ Trang là một gia tộc lớn, Thẩm phu nhân lại mang con gái của họ đi trả thì cục tức này Trang phu nhân làm sao mà nuốt trôi !’
“Nhưng bà ấy cũng không thể nào mang người đi giấu năm năm dâi mà không hề để lại một chút dấu tích nào”.
Tạ Tân không lên tiếng, đúng là Trang phu nhân giấu kỹ thật…năm năm rồi còn gì, người giống như đã biến mất khỏi thế gian.
Thẩm Cảnh Liên trầm ngâm không nói gì. Anh đến bên băng ghế đá ngồi xuống, mắt nhìn đăm đăm về phía giữa hồ. Mùa thu lá vàng rơi hiu hắt, chiều tàn vài sợi nắng mong manh rơi xuống mặt hồ. Cảnh thu yên tĩnh đến nãu lòng, Thẩm Cảnh Liên không biết mình đang nghĩ đến điều gì…chỉ thấy lòng buồn vô tận rồi chợt cười khẩy “người phụ nữ ấy đến rồi đi trong cuộc đời anh tựa như một giấc mơ, không để lại một dấu tích gì của sự tồn tại”.
“Không thể nào…là một sống thì làm gì mà không tìm ra được chứ !”
‘Nhưng nhị thiếu à, cậu đã tìm kiếm cô ấy suốt năm năm qua rồi’.
“Tôi không cam tâm !”
Tạ Tân gãi gãi mũi “tìm đến khi tóc bạc lưng còng chắc gì đã gặp, đối đầu với ai không đối lại đi đối đầu với họ Trang”.
“Cậu vừa nói gì ?”
‘Không…không có nói gì !’
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt “rõ ràng tôi vừa nghe cậu nói gì đó cơ mà”.
Nhìn sắc mặt âm u lạnh lẽo của Thẩm Cảnh Liên, Tạ Tân co chân chạy thụt mạng, chỉ cần nán lại thêm một giây phút nào nữa thì anh sẽ bị cắt lưỡi mất.
“Trang Điềm Điềm, cô dám chạy trốn khỏi tôi !”
Thẩm Cảnh Liên còn đang trong cơn thịnh nộ khi nghĩ đến Trang Điềm Điềm không cánh mà bay khỏi tầm mắt anh, anh đã phải lật tung nước A và cả Thụy Sĩ nhưng không hề có một dấu tích nào của cô trong suốt thời gian năm năm trôi qua.
Reng…reng…
Bỗng dưng điện thoại Thẩm Cảnh Liên reo vang !
“Alo !”
‘Cảnh Liên, em nhanh trở về Hoa Hạ, ba của chúng ta bị tai nạn…đang trong tình trạng nguy kịch…’
Tút…tút…
‘Này Cảnh Liên…em có nghe thấy anh nói gì không ?’
Thẩm Cảnh Thiên nhíu mày “thằng nhóc thối này…chẳng bao giờ để cho người khác thấy yên tâm về nó”.
Thẩm Cảnh Thiên còn chưa nói dứt câu, Thẩm Cảnh Liên đã tắt máy và lái xe đến sân bay…
………
Reng…
‘Tôi nghe đây nhị thiếu gia’
“Cậu nhanh đặt vé máy bay cho tôi trở về Hoa Hạ ngay bây giờ !”
‘Gì cơ ? Nhị thiếu gia, cậu tưởng tôi là thần thánh à ?’
“Tôi không cần biết, tôi đang trên đường đến sân bay…cậu phải lập tức mua được vé máy bay cho tôi trở về nhà !”
Tút…tút…tút…
Tiếng tút kéo dài, Tạ Tân nheo mắt “nhị thiếu à nhị thiếu…cậu lúc nào cũng khó ở như vậy sao ?”
Tuy trong lòng nguyền rủa nhưng Tạ Tân vẫn tìm cách mua vé máy bay cho Thẩm Cảnh Liên về nước.
Vừa bước xuống máy bay, Thẩm Cảnh Liên khoan thai kéo hành lý ra ngoài…vô tình rơi vào tầm mắt là một bóng dáng rất quen lướt qua mặt mình…một tay kéo hành lý và tay còn lại nắm chặt tay một cậu bé. Thẩm Cảnh Liên nhíu mày…”là cô ta”
Nhưng rất nhanh không còn thấy người đâu nữa, Thẩm Cảnh Liên đưa mắt tìm quanh nhưng không thấy ai.
“Không thể nào, mình tuyệt đối không nhận nhầm người và cũng không bị hoa mắt”.
Nghĩ đến ba mình đang nguy kịch, Thẩm Cảnh Liên vội trở về nhà. Tìm cô ấy sau vậy…