Hệ thống: “Ra đó là lí do cậu đánh tụi nhóc à?”
Xem ra kí chủ cũng biết sử dụng não nhỉ?
Trương Viễn Hoài bổ dung: “Không chỉ đánh, còn phải đập tụi nó bằng cả sinh mệnh để chúng biết ông đây không dễ chọc nữa!”
Nội tâm Trương Viễn Hoài kích động nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng, không thèm để tụi nhóc vào mắt. Lý Lục thấy hắn không có ý thỏa hiệp còn muốn nói tiếp thì trống trường đúng lúc vang lên, nhóc đành phải trả chỗ cho Trương Viễn Hoài, hậm hực trở về vị trí.
Số là ông trời không thích vẻ mặt ngạo mạn của Trương Viễn Hoài, nên hắn đắc ý không được bao lâu thì bị bà cô chủ nhiệm làm cho biến sắc.
Hay lắm, ngày đầu đến lớp đã trúng kiểm tra, Trương Viễn Hoài tỏ vẻ muốn đi về, cuối cùng vẫn bị hệ thống vô lương tâm cưỡng chế ở lại.
Hắn giương mắt nhìn giáo viên cầm đề bước xuống bục giảng, trong lòng oán hận không ngừng trách móc hệ thống, “Hệ thống nhà người ta không chỉ có kho hàng cực phẩm, mà còn biết tính toán giải quyết số liệu, bài tập này nọ giúp kí chủ, còn mày thì sao? Mày nói xem là mày bất nhân hay là vô dụng?”
Hệ thống không chịu thiệt, lập tức đanh đá phản bác: “Trách tui? Cậu xem lại mình coi có giống kí chủ nhà người ta không mà nói?”
Có kí chủ nào vừa ác mà vừa ngu như Trương Viễn Hoài không? Không! Trong bộ nhớ của nó chưa từng có tiền lệ này!
Với lại, nó rất oan ức nhá! Không phải là nó không có mấy cái tính năng hắn đòi hỏi, chỉ là hiện tại Trương Viễn Hoài không phải đối tượng có quyền hạn sử dụng thôi!
Một người một máy cứ thế cằn nhằn lẫn nhau đến hăng say. Ngẫm lại thấy trừ có tác dụng với nhau thì cái nết hai đứa cũng hợp lắm, khẩu nghiệp như nhau, không phải sợ ai chịu tổn thương cả.
Xỉa xói mần nhục nhau được một lúc thì giáo viên đi tới, Trương Viễn Hoài chết trong lòng nhiều chút, cũng không có ý định làm bài.
Hắn vốn chỉ lơ đãng nhìn lướt qua đề bài, không ngờ một khoảnh khắc ấy lại khiến hắn thất thần rất lâu.
Hệ thống nhìn kí chủ siết tờ đề đến nổi gân xanh, không khỏi hiếu kì: “Hi? Kí chủ? Trương Viễn Hoài? Tiểu Hoài? Ngàn năm thương Hoài một bóng hình ai~ Bảo bối? Hello?”
Kí chủ sao vậy? Có điềm?
Quá nửa thời gian làm bài, Trương Viễn Hoài mới chậm chạp nâng bút, hắn cẩn trọng viết đáp án với vẻ mặt trầm lặng.
Dù đã tỏ ra bình thản nhưng hắn vẫn không thể che giấu nội tâm đang không ngừng biến hóa phức tạp của mình, có kích động, có giãy giụa, có đấu tranh, có cả thương tâm…
Hệ thống hiện giờ rất hối hận vì không chịu nghe lời Đại Cát xem tư liệu cá nhân của Trương Viễn Hoài, có vẻ đề kiểm tra có dính líu đến quá khứ của hắn, nhưng nó không biết chính xác là gì.
Ây da! Muốn nghỉ phép chạy về không gian chủ thần xem lại quá.
Hệ thống nghẹn mãi đến hết giờ kiểm tra, thời điểm Trương Viễn Hoài nộp bài cuối cùng cũng coi như trở về dáng vẻ vốn có.
Nó không đợi nỗi nữa, hỏi nhanh cho nóng: “Sao vậy? Đề kiểm tra làm sao?”
Trương Viễn Hoài hờ hững đáp như cái người có bộ dạng suýt khóc vừa nãy không phải hắn, “Chả có gì.”
Hệ thống: “Có quỷ mới tin!”
Trương Viễn Hoài biết nó nhất quyết không tha cho mình bèn giấu chuyện trong lòng giả vờ bình thản, phất tay cười xùy tự nhiên đánh trống lãng: “Năm này ông đây nằm top là cái chắc rồi!”
Hệ thống không hiểu tại sao hắn nói câu này nhưng nó là một hệ thống bát quái đa năng, chuyên ăn tạp, không nội dung gì là không thể tiếp lời.
Hệ thống xem thường: “Gì top? Cậu mà thượng ai nổi? Top nhún hả?”
Trương Viễn Hoài khinh bỉ không thôi: “Tao đang nói xếp hạng học lực, mày nghĩ cái gì vậy?”
Hệ thống *quê*: “( ̄▽ ̄*)ゞ Ngại quá~”
…
Một thời gian dài vừa trôi qua…
Hệ thống vốn cho rằng Trương Viễn Hoài ảo tượng sức mạnh, nhưng mấy con điểm cao vút không ngừng xuất hiện của hắn cứ đập vào mặt nó chan chát, khiến nó không thể không công nhận.
Hệ thống hoang mang hỏi: “Có bug à?”
Trương Viễn Hoài nổi giận: “Đừng có khinh người quá đáng nha!”
Hệ thống nhìn Trương Viễn Hoài tám chuyện với mình mà vẫn nghiêm túc làm bài tập, không nhịn được cảm thán: Mợ nó hình ảnh này bé vẫn chưa thích nghi nỗi!
“Nè mắt kính! Bài này tớ không hiểu, chỉ tớ với!” Bỗng nhiên một cô bé xinh xắn mang vở đến gần Trương Viễn Hoài bắt chuyện.
Trương Viễn Hoài cau mày tránh tiếp xúc gần với cô bé, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Không biết!”
Cô bé lập tức phồng má vạch trần: “Cậu nói dối, tớ vừa thấy cậu làm xong! Cậu không muốn chỉ bài cho tớ phải không?”
Trương Viễn Hoài thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.”
“Cậu!!! Ah cậu là cái đồ ích kỉ! Tớ ghét cậu!” Cô bé tức giận tới mức đỏ mặt, nói xong liền giậm chân bỏ đi.
Trương Viễn Hoài: “…” Gì vậy má? Có còn học cấp một đâu mà biểu cảm lố lăng thấy ớn.
Hệ thống: “Xấu tính quá, cậu nên học cách cư xử khôn khéo một chút đi!”
Trương Viễn Hoài cảm thấy bản thân rất hoàn hảo: “Tại sao? Không thích đó!”
Hệ thống nói một câu sâu xa: “Tui chân thành nhắc nhở cậu ‘Thà uống rượu mời chứ đừng để bị phạt’ he.”