– Đùa thôi. Tôi làm gì có đoạn phim nào?
Cô nửa tin nửa ngờ:
– Thật không?
– Thật mà!
Cô thở phào nhẹ nhõm, hoá ra chỉ là đùa. Nhưng trò đùa này ác quá, mong sẽ không có ai đùa với cô kiểu này nữa. Còn chưa kịp mừng, người kia lại nói:
– Tôi chỉ có mấy tấm ảnh làm kỷ niệm thôi!
– Cậu…
Hà Tịch biết bản thân càng nói càng thêm mất mặt. Nhất quyết đạp xe thật nhanh chạy đi trước. Dương Minh nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô, nhàn nhạt nói:
– Cậu làm cậu ấy giận rồi.
– Cậu ấy không hay giận dỗi đâu. Là thẹn quá thôi!
Tống Đại Nghĩa cười ha hả. Dương Minh hứng thú nhìn cậu ta:
– Cậu đi cùng tôi thế này, không sợ người ta hiểu lầm nữa à?
Cậu ta hừ một tiếng. Dương Minh sao lại giống Tử Lý, luôn mang chuyện này ra chọc tức cậu ta. Tử Lý không nói, nhưng cậu cũng là nhân vật chính bị người ta bàn tán, sao lại chẳng bận tâm chút nào vậy? Dương Minh nhếch miệng cười:
– Cây ngay không sợ chết đứng.
Còn Tống Đại Nghĩa phản ứng gay gắt như vậy, cho nên cậu ta không phải “cây ngay” mà là “cây cong”.
– Cậu đừng có mà quá đáng đi hùa theo người ta. Cậu không sợ bị đồn lung tung, nhưng tôi thì rất sợ!
Dương Minh chẳng để tâm lắm. Miệng là của người ta, người ta thích nói gì chẳng được. Tự cậu hiểu rõ bản thân là được. Mặc kệ Tống Đại Nghĩa rẽ đi hướng khác, cậu đạp nhanh đuổi theo Hà Tịch. Cô quay lại nhìn cậu hỏi:
– Nhà cậu hình như không phải hướng này?
Dương Minh “ừ” một tiếng. Hôm nay cậu về sớm, định đến phòng tập thể hình một lúc. Hà Tịch cũng thường nghe bọn con trai nói chuyện tập tành này nọ, thỉnh thoảng hai người cũng chung một đoạn đường.
Họ cứ đi như vậy, không ai nói thêm lời nào. Đến một ngã ba, một bà lão không chú ý đèn đỏ đi ngang qua đường, may chiếc xe phía trước kịp phanh lại, không thì đã xảy ra chuyện lớn rồi. Bà lão hoảng đến nỗi làm rơi túi, ngã sụp xuống đất, hoa quả lăn lóc trên mặt đường. Hà Tịch và Dương Minh vội dựng xe, chạy ra giúp bà. Hà Tịch đỡ bà cụ đứng dậy, Dương Minh nhặt mấy quả táo vào trong túi. Người tài xế nọ cũng chạy ra giúp một tay. Xong xuôi còn hỏi han:
– Bà à! Bà có bị thương ở đâu không?
Bà lão vội lắc đầu:
– Lỗi tại tôi! Lỗi tại tôi!
Chú tài xế cũng là một người tốt, nhìn đi nhìn lại không thấy có thương tích gì liền an ủi bà mấy câu, còn dặn dò bà lần sau phải cẩn thận rồi mới rời đi.
Hà Tịch đỡ cái tay run rẩy của bà, có chút thương cảm. Bà nhìn có vẻ mới ngoài sáu mươi, giống như…bà ngoại cô. Họ đưa bà vào trong vỉa hè, bà cụ cảm kích nhìn bọn họ:
– Cảm ơn hai cháu! Bà già rồi, nhiều lúc lẩm cẩm, đi đứng thật là không ra gì!
– Bà đừng nói vậy. Nhà bà ở đâu? Cháu đưa bà về.
Nghe cô nói vậy, bà vỗ vỗ tay cô:
– Sao lại phiền các cháu vậy chứ? Nhà ta cách đây không xa, ta tự về được. Cảm ơn các cháu nhiều!
Dương Minh xách túi hoa quả, gửi xe vào một ngôi nhà bên cạnh, sau đó đi tới nói:
– Không phiền. Để bà về một mình, chúng cháu cũng không đành lòng.
Hà Tịch khó hiểu nhìn cậu. Không phải đi đến phòng tập gym sao? Nếu giờ còn không đi thì sẽ bị muộn đấy.
– Cậu cứ bận của cậu đi. Mình tôi đưa bà về được.
Bà lão nghe vậy liền thúc dục:
– Cháu trai có việc bận thì mau đi đi. Đừng để lỡ việc.
Lại nhìn sang cô bảo:
– Còn cháu, con gái không nên đi về muộn.
Dương Minh không bận tâm nói chỉ là chút chuyện nhỏ, cùng Hà Tịch đưa bà về. Nhà bà cách đó hơn mười phút đi bộ, là một khu dân cư cũ. Những người sống ở đây đa số là tầng lớp lao động tay chân, nhưng lại không hề ảm đạm tiêu điều. Ngược lại có chút gì náo nhiệt, nhà thì đang phơi đồ, nhà thì đang nấu ăn, còn có tiếng quát mắng của phụ nữ, có lẽ là đang dạy dỗ con cái. Giữa sân có mấy đứa nhỏ chơi trò nhảy lò cò. So với sự ồn ã của đường phố ngoài kia, ở đây mang lại cho Hà Tịch cảm giác bình yên hơn. Khi bé cô cũng đã từng sống ở một nơi thế này. Cô có chơi cùng mấy người bạn nhỏ, đôi lúc mải chơi đến nỗi tới giờ cơm tối, người lớn phải chạy đi tìm gọi khắp nơi.
Đứng trước cửa nhà, bà một mực giữ bọn họ ở lại, nhất quyết không để họ về. Hà Tịch khó xử, trong nhà hình như chỉ có hai ông bà, có lẽ cũng thấy cô đơn. Đành gọi điện cho mẹ báo về muộn. Cô hỏi:
– Cậu thì sao?
Dương Minh nhướng mày:
– Thì mau vào thôi.
Trong nhà ngăn nắp gọn gàng. Phòng khách đồ không nhiều, chỉ có kệ, một chiếc tivi và bộ ghế gỗ đã cũ. Bà niềm nở đặt đĩa trái cây lên bàn:
– Hai cháu cứ tự nhiên. Đúng rồi, còn chưa biết tên của hai cháu.
– Cháu là Hà Tịch, cậu ấy là Dương Minh. Chúng cháu là bạn cùng lớp.
Bà gật gù.
– Còn hai cháu cứ gọi chúng ta là bà Châu, ông Châu là được. Hai người chúng ta không sống cùng con cháu. Chúng nó đứa thì bận bịu, đứa thì đi làm xa.
Ông Châu tuy cũng đã già, nhưng tay chân vẫn rất nhanh nhẹn, cứng cáp. Ông vừa nấu ăn trong bếp vừa nói chuyện cùng bọn họ. Hà Tịch và Dương Minh đứng dậy vào trong bếp.
– Hay là để cháu giúp ông nhé?
Ông Châu vội ngăn lại:
– Hai cháu là khách, sao lại để hai cháu vào bếp được chứ!
Dương Minh đứng bên cạnh nói:
– Ông à, khách khứa gì chứ? Chúng cháu là đến xin một bữa cơm của ông bà mà.
Ông Châu cảm thán người trẻ tuổi đúng là nhiệt tình, nói bọn họ cứ tự nhiên nấu nướng rồi ra ngoài xem tivi với vợ.
– Đồ trong tủ, các cháu xem nấu được món gì thì cứ nấu nhé!
Hà Tịch xem trong trảo, món thịt kho còn đang dang dở, cô bắt tay vào làm tiếp. Nhìn từng hành động thành thục của cô, Dương Minh cũng muốn tham gia.
– Tôi giúp được gì không?
Cô hất cằm sang bó rau bên cạnh:
– Rửa giúp tôi.
Cô đang chăm chú quan sát nồi thịt kho. Chẳng trách mẹ cô nói cô nấu ăn không tệ, tuy cậu chưa được nếm thử, nhưng nhìn cách cô nấu ăn có kinh nghiệm như vậy thì liền có cảm giác sẽ là một món ngon.
Dương Minh lúc đang thái rau không thận bị thương. Nhìn vết đứt không to, nhưng ở đầu ngón nên ra kha khá máu. Hà Tịch vội cầm tay cậu đưa vào bồn rửa rửa sạch, sau đó dùng khăn lau khô.
– Giữ lấy, ngăn máu chảy.
Cậu nghe lời, suốt quá trình để mặc tay mình cho cô xử lý. Cậu cảm thấy giờ cô cầm cái tay này ra cắt thêm tý nữa, cậu cũng chả ý kiến đi đâu được. Hà Tịch lấy từ trong túi ra một miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên cho cậu. Dương Minh nhìn ngón tay này mà phì cười. Miếng băng đủ các loại hoạ tiết dễ thương, trông không khác gì trẻ con. Cô hỏi:
– Có đau không?
Cậu lắc đầu. Đứt có tý thế này thì thấm vào đâu? Cậu còn chưa có yếu đuối đến mức đó.