Diệp Tiểu Vũ: “Cháu sẽ bảo cháu bị đau đầu, mẹ thương cháu nhất, không nỡ đánh đâu.”
Ông Tiền ung dung mở miệng: “Nó thích trốn thì cho nó trốn đi, dầu gì cũng có học được đâu. Tôi thấy nó nên đến hàng cá phụ việc thì hơn, dù sao cũng chẳng trông chờ gì vào thi Đại học.”
Diệp Tiểu Vũ ghét ông Tiền nhất, cái lão già họm hẹm thích lên mặt dạy đời. Cậu bảo: “Sao ông biết cháu không thi đỗ? Nếu cháu thi đỗ Đại học thì buổi lễ khai giảng cháu sẽ mời ông tới.”
Ông Tiền: “Mày mà thi được thì chắc tao đến trường Đại học làm giáo sư mất.”
Diệp Tiểu Vũ đổi đề tài: “Thôi ông cứ tạm gác lại cái chuyện đi làm giáo sư đã, trước hết ông giải quyết cho xong 5 lần phí thuê bàn ông khất được không?
Ông Tiền thay đổi nét mặt: “Oắt con, có 10 đồng mà cũng đòi, chờ tao thắng rồi tao đưa cho.”
Diệp Tiểu Vũ: “Lần nào ông cũng bảo thế, từ đầu đến giờ 5 lần rồi đấy. Có 10 đồng thôi mà ông cứ kì kèo, chả nhẽ ăn bát mì ông cũng phải trả góp? Ăn mấy xiên thịt cũng phải đi vay?”
Trước giờ ông Tiền rất thích lợi dụng người khác, lão thẹn quá hóa giận đẩy bài ra, bỏ đi và quỵt luôn 10 đồng.
Diệp Tiểu Vũ lập tức ngồi xuống: “Để cháu để cháu, chơi bao nhiêu đây?”
Cô Dương: “Mày có tiền vốn đâu, đừng bâu vào nữa.”
“Cô chẳng hiểu gì cả.” Diệp Tiểu Vũ bảo: “Cháu gọi là tay không bắt giặc [1] đấy nhé.”
[1] Trong chiến tranh, ý chỉ không dùng vũ lực mà vẫn đánh bại quân thù. Trong kinh doanh, ý chỉ thiếu hụt vốn liếng mà vẫn startup thành công.Diệp Tiểu Vũ học không giỏi, nhưng giỏi mọi thứ không dính dáng gì đến việc học. Cậu tham gia ván bài, thay đổi điệu bộ cà lơ phất phơ, chăm chú nhìn bài và lặng thinh không nói lời nào suốt cả ván.
Tới khi thắng tiền, cậu gập hai ngón tay gõ nhịp lên góc bàn, ý bảo mọi người mau trả tiền đây, cái dáng nhìn như lão làng.
Chơi xong vài ván, Diệp Tiểu Vũ không chỉ thắng đủ tiền mua sách, mà theo mức sống của nhà cậu thì tiền tiêu vặt tháng sau của cậu và Diệp Sam cũng đủ cả rồi. Cậu không ham chiến nữa: “Chơi tới đây thôi.”
Ba người còn lại không cam lòng, yêu cầu thêm ván nữa.
Diệp Tiểu Vũ gom từng tờ tiền giấy rải rác thành chồng rồi đứng dậy: “Cám ơn các cô các chú đã tài trợ, cháu cầm tiền đi mua sách cho anh cháu đây.”
Nhâm Thu hô lên: “Dừng, qua!”
Nghỉ một tiếng rồi quay cảnh tiếp theo, nhân viên công tác chuẩn bị đổi bối cảnh.
Lục Văn không dời khỏi chỗ mà ngồi im trên ghế, tới khi xung quanh dần dần đi lại tản mát, hắn mới để ý thấy Nguyễn Phong đứng bên ngoài dàn nho. Nhâm Thụ cũng nhìn thấy, bèn hỏi: “Cậu đến lúc nào thế?”
“Được một lúc rồi.” Nguyễn Phong trả lời: “Nghe nói tổ A quay cảnh chơi mạt chược nên tôi đến hóng.”
Lục Văn thầm nghĩ, không hổ là người Tứ Xuyên, tuy rằng nòi giống không thuần chủng cho lắm.
Từ lúc bộ phim này được duyệt tới khi quay chụp, Nhâm Thụ đã chào tạm biệt với mọi hoạt động giải trí, hắn đi tới bên bàn, sờ sờ quân bài mà cõi lòng nhộn nhịp. Nguyễn Phong cũng tới gần, cộng thêm Lục Văn nữa tạo thành tình trạng ba thiếu một.
Những người khác đã đi gần hết, Nguyễn Phong nói: “Chưa đủ người chơi.”
Nhâm Thụ nhìn quanh quất: “Gọi thêm 1 người nữa, đi bảo biên kịch Cù tới đây.”
Lông mày Nguyễn Phong cau lại, vô thức sờ ví tiền trong túi quần: “Chắc thầy Cù bận rộn nhiều việc lắm, hay thôi đừng gọi anh ấy nữa.”
Lục Văn thầm nghĩ, có lẽ đây được gọi là “Tránh hiềm nghi”.
Nhâm Thụ nói: “Lúc học Đại học bọn tôi rất hay lén lút đánh bài trong ký túc xá, biên kịch Cù chưa bao giờ tham dự, chắc là không giỏi đâu. Hồi ấy còn là sinh viên nghèo, thua thì chết mất, nhưng hôm nay không sao hết.”
Nguyễn Phong lễ phép cười đáp lời: “Ha ha.”
Nhâm Thụ nói: “Đi gọi cậu ấy đi, tiền cậu ấy thua mua nước cho chúng ta uống.”
Nguyễn Phong: “Hay thôi đừng….”
“Tuổi còn trẻ mà sao lằng nhằng thế không biết.” Nhâm Thụ sai bảo: “Tiểu Lục, cậu đi gọi biên kịch Cù.”
Thực sự có một số việc dù im lặng cũng không tránh khỏi, Lục Văn bất đắc dĩ nhận lệnh, đi vào nhà gõ cửa. Gõ tới mức tay mỏi nhừ, Cù Yến Đình mới mở hé cửa.
Lục Văn đi thẳng vào vấn đề: “Chơi bài không?”
Cù Yến Đình đáp: “Không có hứng.”
Lục Văn rũ bỏ trách nhiệm: “Là đạo diễn Nhâm sai em đi gọi anh.” Rồi vờ như không có gì bồi thêm câu nữa: “Với cả, Nguyễn Phong cũng ở đó.”
Cù Yến Đình không thèm phản ứng, ôi trời ạ, chả hiểu cái người này giận dỗi gì hắn nữa.
Lục Văn không giỏi nhẫn nại: “Bọn em biết rồi, anh chơi không giỏi. Kĩ năng chơi bài kém thì có sao đâu, thân phận của anh bày ra đấy, bọn em nào dám thắng nhiều.”
Cù Yến Đình đang định đóng cửa, nhưng bị cái giọng điệu ngứa đòn của hắn đụng chạm, anh nghi ngờ rằng Lục Văn quay xong một cảnh của Diệp Tiểu Vũ thì tưởng mình thành Thần Mạt Chược thật. Anh đổi ý, đáp lời: “Được thôi.”
Những người khác đã đi hết, biên kịch đạo diễn, nam một nam hai tụ tập dưới dàn nho đánh bài.
Cù Yến Đình chẳng cầm theo cái gì, ngồi xuống bổ sung vào vị trí ba thiếu một, ai không biết còn tưởng anh tay không bắt giặc. Lục Văn ngồi đối diện, không biết có phải ảo giác hay không mà hắn thấy nét mặt Nguyễn Phong hơi nghiêm trọng.
Ván bài bắt đầu, Cù Yến Đình hỏi mỗi câu “Chơi bao nhiêu”. Sau đó anh không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm bàn bài, sờ bài hay đánh bài đều cầm nhẹ thả nhẹ.
Chơi xong một ván, Cù Yến Đình thắng cả 3 nhà.
Lục Văn ngẩng đầu, thấy Cù Yến Đình cong ngón trỏ và ngón giữa gõ lên góc bàn, ý bảo họ mau đưa tiền. Trên người hắn không có tiền mặt, không ngờ sẽ thua, đành ngượng ngùng hỏi: “Quét mã được không?”
Cù Yến Đình chẳng thèm nhấc mắt: “Khấu trừ thù lao của cậu.”
Lại nhắc đến thù lao, Lục Văn đáp: “Ván sau em sẽ thắng lại.”
Ván sau, Cù Yến Đình thắng gấp bốn lần, ván tiếp theo, Cù Yến Đình ra Hồ cùng màu, không ngừng đè bẹp họ. Mãi tới khi Nhâm Thụ và Nguyễn Phong thua sạch tiền mặt, bài trên bàn mới yên lặng.
Lục Văn nhẩm tính xem nợ bao nhiêu tiền, càng tính càng khó tin, có nhầm hay không vậy? Đây mà là chơi không giỏi á?
Cổ họng Nhâm Thụ như kẹt cục đờm: “Yến Đình, cậu giấu nghề nhé.”
Cù Yến Đình bận rộn nhiều việc, nên không định khoe khoang kĩ năng bài bạc, anh nói: “Số đỏ ấy mà, chơi đến đây thôi nhé.”
Nhâm Thụ bảo: “Thêm ván nữa đi, cho bọn anh gỡ gạc.”
Cù Yến Đình chẳng ham, gom tiền mặt thành một chồng rồi đứng dậy, vẫy tay gọi nhân viên hậu cần tới dặn: “Cảm ơn đạo diễn Nhâm và Tiểu Nguyễn đã tài trợ, ngày mai tôi mời cả đoàn ăn sáng.”
Dứt lời anh bước đi quay vào nhà, trước khi đi ngửa cổ nhìn dàn nho trên đầu.
Lục Văn đứng ngoài quan sát, trong đầu hồi tưởng hình ảnh Cù Yến Đình đánh bài, khéo làm sao trùng khít với suy luận của hắn về cảnh quay.
Nhâm Thụ cũng rút lui, thua sạch tiền nên ngoan ngoãn đi quay phim. Thoáng cái, dưới dàn nho chỉ còn Lục Văn và Nguyễn Phong.
Nguyễn Phong cầm ví tiền áng chừng, lẩm bẩm: “Tôi đã bảo đừng gọi anh ấy mà, không nên gọi. Giờ thì hay rồi, vốn đã chẳng kiếm được tiền, lại còn phải nộp lên.”
Lục Văn hoàn hồn: “Không kiếm được tiền là sao?”
“Quay bộ phim này đấy.” Nguyễn Phong đáp: “Nhận có tí xíu thù lao mà còn thua bộn tiền.”
Lục Văn không kìm được bèn nói: “Thù lao của cậu sao mà tí xíu được.”
Nguyễn Phong thở dài, thù lao của hắn đúng là nhiều lắm, nhưng bộ phim này nhận nhận với giá hữu nghị. Nếu đã nói rồi thì hắn thẳng thắn không giấu giếm nữa, hắn ghé sát tai Lục Văn, thì thầm một con số.
Lục Văn khiếp sợ tới mức nghĩ mình nghe nhầm cơ.
Thù lao của Nguyễn Phong, ấy thế mà chỉ bằng một phần ba hắn.