Tiểu Cửu lấy đao từ không gian ra: ” Nam chủ này có bệnh, cần trị. “
Khả Lạc niệm chú ” Tịnh tâm, nhiệm vụ là trên hết, tĩnh tâm nào, đâu phải lần đầu mình gặp mấy tên nam chủ bị tâm thần. “
Lý Nhược Vân lúc này mới bước vào lớp, nhìn mọi người quay quanh Khả Lạc, cô ta cắn răng, thầm ganh ghét: ” Doãn Lạc, tại cô mà tôi bị mọi người khinh thường, tất cả là do cô, tôi sẽ không cho cô sống hạnh phúc đâu. “
Lý Nhược Vân lại gần Khả Lạc, mỉm cười một cách hiền lành, chào hỏi:
– Bạn học Lạc, tớ xin lỗi về chuyện lúc trước, cậu rộng lượng như thế chắc không để bụng đâu nhở.
Khả Lạc nhìn nữ chủ diễn vai bạch liên hoa, mỉm cười đáp:
– Tớ để bụng đấy.
Nhìn mặt Lý Nhược Vân dần biến sắc, Khả Lạc đắc chí nói:
– Giỡn thôi mà, cậu đã khen tớ rộng lượng rồi thì tớ cũng nên tha thứ cho cậu chứ.
Tiếng chuông vang lên, những bạn học lần lượt về lại vị trí của mình, Quân Hàn đến gần Khả Lạc:
– Cậu còn để ý việc của bạn học Lý à?
– Không có a.- Khả Lạc nói.
Quân Hàn xoa xoa đầu cô:
– Mau về chỗ ngồi đi, giáo viên sắp vô rồi.
Khả Lạc ngoan ngoãn gật gật đầu.
Buổi học nhanh chóng kết thúc. Lúc tan học, Lý Nhược Vân nhìn Quân Hàn thu xếp tập vở một cách cấp tốc, rồi đi đến bàn của Khả Lạc, cô siết chặt tay, âm thầm nghĩ: ” Tại sao Doãn Lạc lại luôn được đối xử tốt “.
Quân Hàn lại bàn của Khả Lạc, giúp cô thu xếp sách vở, Khả Lạc mỉm cười nói:
– Hì hì, cảm ơn cậu nha.
– Về nhà thôi.
– Um, đi lấy xe rồi về thui•^•
Về đến nhà, Khả Lạc và Quân Hàn lên phòng thay quần áo.
Trên bàn ăn, phi vụ gắp đồ ăn của Quân Hàn lại tiếp tục diễn ra, chén của Khả Lạc chất càng lúc càng cao. Mẹ Quân nhìn chỉ biết cười lắc đầu.
Khả Lạc lần này cũng không chịu thua, Quân Hàn gắp cho cô món nào thì cô gắp lại cho anh món đó. Bữa ăn kết thúc trong vui vẻ.
Xế chiều, Khả Lạc cùng Quân Hàn ngồi trên sofa xem TV, vừa xem vừa ăn dưa hấu, gặp một miếng dưa, Khả Lạc khen:
– Thật ngọt, cậu ăn thử không Hàn?
Quân Hàn nắm lấy tay đang cầm miếng dưa của Khả Lạc, cắn một miếng dưa:
– Ngọt.
Khả Lạc đấm nhẹ Quân Hàn:
– Đáng ghét~
Quân Hàn cười sủng nịch, giỡn một hồi, Khả Lạc giơ tay che miệng, ngáp một cái, tối do cô thức khuya để giúp nguyên chủ ôn tập lại kiến thức nên giờ có chút buồn ngủ.
Khả Lạc ngã đầu gối lên đùi Quân Hàn, anh giật mình, cô thỏ thẻ:
– Buồn ngủ, muốn ngủ.
Quân Hàn nghe cô nói thì cười mỉm, tay vuốt nhẹ tóc cô, mái tóc đen mềm mượt, thoang thoảng hương hoa đào. Quân Hàn ghé sát nhìn gương mặt Khả Lạc khi đã chìm vào ngủ sâu, làn da cô trắng nõn nà, đôi môi không tô mà đỏ.