” Cô mạnh mồm nhỉ? Không sợ tôi giở nhan sắc của tôi ra quyến rũ hết các nhân vật nữ của cô sao? Lúc đó các nhân vật nam chính sẽ đau khổ lắm đây! ”
Hắn vừa phát ngôn không quên kề ánh mắt tà mị gần sát gương mặt nó nhằm khiến nó bất an hơn mà không dám nghĩ cách lật lộng.
Nó bị gương mặt tà ma ngoại đạo của hắn áp đảo tinh thần, nó cố giữ vững ý chí tịnh tâm lại đẩy hắn ra xa và phán:
_ ” Anh cứ yên tâm, nữ chính của tôi có tầm nhìn rất chính trực và tỉnh táo không dễ bị anh thao túng tâm trí đâu. ”
Oh…hừ hừ……Cô tự tin thế? Được thôi, từ này cứ tỏ ra bình thường như trước là được. _Hắn đề nghị nghiêm túc.
Nó càng nghiêm nghị hơn: ” Tất nhiên, tôi chỉ lo có kẻ gây hấn giở trò tiểu nhân trước là anh thôi. ”
Hết chuyện rồi, lều ai nấy về. Chúc cô nằm mộng không bình yên! _ Cổ Huyết chốt câu chúc đầy ẩn ý.
Anh cũng thế! Bái bai…! _ Nó đáp trả đũa.
*** ***
Đôi lời Tác Giả.
Lý lịch:
Tên hiện tại Cổ Huyết.
Thân phận thực sự chính là 1 tên ” Ma Huyết Đại Vương ” tại thế giới mà cả con người sống cùng thời đại với những dị nhân.
Tên này tuy tuổi đời còn rất trẻ khoảng trên 20 hơn Tác giả hai con giáp, nhưng là một tên ác ma, lãnh khốc đã tàn sát và lấy đi hàng vạn linh hồn và sinh mạng con người.
Mang vẻ ngoài ma mị, cùng với dung mạo bất phàm đã khiến bao thiếu nữ tình nguyện hi sinh tuổi xuân hầu hạ hắn, tất cả bọn họ đều bị nhan sắc hắn làm mê mụi tâm trí. Nhưng đều bị hắn từ chối và phải bỏ mạng oan uổng.
Tên này không hề ham mê nữ sắc, hắn chỉ có sở thích uống máu tất cả loại máu từ con người càng trẻ càng ngon.
Thế nên những ai có suy nghĩ dùng mỹ nhân kế với hắn là hoàn toàn sai lầm tai hại.
Hắn là con của Cổ Ma Đại Vương và mẹ hắn là một con người bình thường lai tạo nên.
Vì vậy hắn là nửa ma nửa người.
Chính vậy, tên Cổ Huyết này đến giờ vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận thật tránh nó biết được càng đề phòng hắn hơn.
_ Đặc biệt tên này rất ghét loại nữ nhân giả tạo, tự cho mình đạo đức thánh thiện, tự cao tự đại.
Sở dĩ hắn ta ghét như thế là vì hắn có khả năng gọi là ” Thuật Đọc Tâm ”, có thể đọc được suy nghĩ và tâm tư của người khác.
Tên này đã đọc được biết bao nhiêu tâm lý con người và cảm thấy không có niềm tin vào bất cứ con người nào ngoại trừ Mẫu Vương hắn.
Kể từ ngày lên ngôi, ngày đó phụ thân, phụ mẫu hắn đã qua đời vì bị gian tế hãm hại. Do đó hắn không tin bất kì ai, khả năng đọc tâm của hắn bắt đầu bộc phát từ biến cố đó.
Haizzzzz….thế này tội cho cô nàng Doãn Tuyết Anh quá!
Tuy nhiên, khi đến với thế giới hiện đại truyền thông đại chúng thời nay, pháp lực hắn tuy vẫn còn ẩn thân nhưng không thể thi triển ra bên ngoài trừ thuật đọc tâm là có thể áp dụng.
___***___
Lý lịch Tác giả bị xuyên không:
Tên ảo Lâm Tử, tên thật xin được giữ bí mật.
Tuổi đời trên 20, hiện tại công việc tạm bảo mật. Sống trong gia đình bình thường, ở ngoài truyện tác giả thật này là người sống nội tâm, thẳng thắn, đôi lúc nổi máu troll người. Không có bạn bè, phải nói là hoàn toàn cô độc.
Là đứa con gái không một mảnh tình vắt vai, ế truyền kiếp. Luôn chìm đắm vào thế giới của riêng mình, thích đọc truyện, sáng tác viết lách theo phong cách chính mình.
Nhan sắc khá bình thường, không có gì nổi trội hơn ai nhưng được cái đôi mắt to đen tuyền, gương mặt tuy không Vline theo vẻ đẹp đang phổ biến hiện nay nhưng đủ hài hòa tạo nên vẻ đẹp tiềm ẩn riêng. Nước da trắng trung bình, thân hình bình thường ba vòng bình ổn giá ( HiHi).
******
Chúng ta cùng quay về nhân vật nam chính, nữ chính nhé!
Sau khi đánh bài Chuồn, hai con người ngồi thở hồng hộc tại nơi hoang vắng lạ lẫm.
Du Vỹ Tường mồ hôi nhễ nhại vô thức dùng tay quẹt lên trán mở lời: ” Hà…….Hài…..zzzz! Đuối chết tôi rồi! ”
Đến lượt cô nàng Mạc Hiểu Tinh, cô vừa nuốt nước bọt vừa thở khì khì: ” Khì…..hì…..thật con ma đó khi không xuất hiện, làm chạy muốn chết à! ”
” Ý..không đúng nhỉ? Sao tôi cảm thấy con ma đó quen mắt lắm…ừ..hm..Hình như có gì đó không giống ma tẹo nào ”. Cô cố moi móc bộ nhớ.
Vỹ Tường nghe cô nói cũng đâm ra nghi quặc: ” Lẽ nào chúng ta bị ai đó Troll? ”
” Chính xác ”! Cả hai đồng thanh.
Hai nhân vật định thần lại ngồi gốc cây to nghỉ mệt. Chợt, trên trời trong không gợn mây lại có rất nhiều vệt sáng soẹt xuống lần nữa và cả hai lại phải chiêm ngưỡng ” Mưa sao băng ” đẹp nhất.
” Ủm? Đây là đâu thế nhỉ? ” Cô hướng mắt đảo quanh hỏi Vỹ Tường.
Cậu ta cũng nhận ra họ đang bị xa nơi cư ngụ, hai đôi chân ấy lại phải lê thê khẩn trương tìm đường quay lại lều trại.
Họ càng quẩn lối càng đi xa hơn thế là lạc vào khung cảnh lạ lùng. Ban đêm trong rừng không một ánh đèn, Hiểu Tinh bật điện thoại lên dò đường cũng chả xong vì sóng mất điện thoại tắt nguồn vì pin cạn. Vỹ Tường cũng tình cảnh y hệt. Màn đêm tối mù khiến cả hai đi lạc, lúc này lý trí cậu càng căng thẳng lo lắng tay vô thức nắm chặt vào bàn tay lạnh như nước đá của cô.
Hiểu Tinh bỗng cảm thấy bàn tay cậu siết chặt tay mình lòng bối rối: ” Way, Anh nắm tay tôi làm gì thế hở? ”
Cậu ta lúc này bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt cương nghị miệng thốt: ” Không nắm chặt thế này chúng ta sẽ dễ bị lạc nhau hơn, cô muốn lạc một mình hay hai mình đây? ”
Cảm giác gì đó ấm áp từ lòng bàn tay cậu ta thoát ra khiến tâm cô cảm thấy an toàn lạ thường, sau khi vòng quanh mấy bước cô cậu nghe tiếng suối chảy, lòng mừng rỡ tiến tới âm thanh róc rách ấy phát hiện có một hang động nhỏ nằm cạnh khe suối.
Cô cùng cậu vào trong ẩn náo tránh thú rừng tấn công. Hang tuy nhỏ nhưng đủ trú ẩn khá an toàn không có sinh vật lạ nào.
Hai người ngồi dựa lưng vào thành hang, chân cô khúm núm vì trời bổng se se khí lạnh hiu hắt, chiếc áo khoác quá mỏng làm cô lạnh tê người chắp hai tay đan nhau thổi hơi.
Vỹ Tường cậu ta tự nhiên cởi áo khoác dày dặn của mình tay choàng khoác lên người cô nét mặt quan tâm lồ lộ ra bên ngoài.
Cô cảm thấy ấm áp hẳn và cơn buồn ngủ kéo đến, Hiểu Tinh dựa đầu vào bức tường hang ngủ vì hang quá cứng nên cô đành úp mặt vào 2 đầu gối ngủ tạm.
Cậu ta lại sinh lòng từ bi hỷ xả của mình lấy tay dịu dàng đẩy đầu cô vào vai mình rồi vịn cả cánh tay lên vai cô đầu cậu vô thức tựa vào đầu cô, cứ tư thế ấy hai người họ ngủ lúc nào không hay.
Nó vừa xử lý xong vụ thân phận tinh thần có vẻ bất ổn nằm lăn ra suy nghĩ cách ứng phó tên ma đầu Cổ Huyết quên bén đi sự bóc hơi của cô bạn thân Hiểu Tinh.
Lăn qua lăn lại ngủ chẳng xong, nó chợt nhìn rồi tự hỏi: ” Ể..hình như có một sự thiếu không hề nhẹ ở đây? ”
Nó hô hoán đánh thức cả bọn đang say ke với giấc mơ: ” Dậy…dậy hết..dùm tớ…! ”
Tiếng nó át cả tiếng ứ ứ của Lưu Trinh, hết thẩy dụi mắt hỏi đồng loạt: ” Zì dạ? ”
Bên phòng con trai cũng xốn xang lên lùng sục khắp ngõ ngách cùng bọn con gái cầm đuốt rầm rộ đi kiếm hai đứa trẻ lạc.
Buổi tối đó đèn đuốt sáng ngời với đội binh hùng hậu. Nó thầm trách bản thân: ” Chết mình rồi, lỗi tại mình làm lố quá không biết họ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không? ”
Nó mang theo sự tự trách ròng rã theo đoàn tìm khắp nơi, vạch từng bụi cây khe hở trong rừng vẫn bặt vô âm tín.
Suốt đêm thức đổ xô công cuộc tìm người mất tích đến hừng sáng tất cả trở về vẻ mặt vô vọng.